Kính chúc Đại Gia Đình GNST mừng ngày Sinh Nhật thật vui!😘🎂🎉🎆









youtu.be/MdWW8avfDH4
Long Time Ago In Bethlehem
(Songwriters: Jester J. Hairston)
Long time ago in Bethlehem
So the Holy Bible says
Mary boy child, Jesus Christ
Was born on Christmas day
Listen hear the angels sing
A new king is born today
And man...youtu.be/MdWW8avfDH4
Long Time Ago In Bethlehem
(Songwriters: Jester J. Hairston)
Long time ago in Bethlehem
So the Holy Bible says
Mary boy child, Jesus Christ
Was born on Christmas day
Listen hear the angels sing
A new king is born today
And man will live forever more
Because of Christmas day
While shepherds watched their flocks by night
They see a bright new shining star
And then they hear a choir sing
The music seem to come from afar
Listen hear the angels sing
A new king is born today
And man will live forever more
Because of Christmas day
When Joseph an he wife Mary
Came to Bethlehem that night
They find no place to born that child
Not a single room was in sight
Listen hear the angels sing
A new king born today
And man will live forever more
Because of Christmas day
Then bye and bye they find a little nook
In a stable all forlorn
And in a manger cold and dark
Mary's little boy was born
Listen hear the angels sing
A new king born today
And man will live forever more
Because of Christmas day
A long time ago in Bethlehem
So the Holy Bible says...
Mary's boy child, Jesus Christ
Was born on a Christmas day
Listen hear the angels sing
A new king born today
And man will live forever more
Because of Christmas day
And man will live forever more
Because of Christmas day
And man will live forever more
Because of Christmas day
Show more
Duyên Nợ
Trước khi lập gia đình, tôi thường hay nghe người đời ba điều bốn chuyện về chuyện vợ chồng. Nào là cuộc hôn nhân giữa hai người là duyên số do ông trời đã sắp đặt từ kiếp trước, vì vậy ở kiếp này phải có duyên nợ với nhau thì họ mới gặp lại và...Duyên Nợ
Trước khi lập gia đình, tôi thường hay nghe người đời ba điều bốn chuyện về chuyện vợ chồng. Nào là cuộc hôn nhân giữa hai người là duyên số do ông trời đã sắp đặt từ kiếp trước, vì vậy ở kiếp này phải có duyên nợ với nhau thì họ mới gặp lại và lấy nhau. Thế gian còn nói là duyên phận của một người tốt hay xấu còn tùy thuộc vào kiếp trước người đó có gieo nhân lành hoặc tạo nghiệp dữ hay không nữa. Do đó ở kiếp này người ấy sẽ có một cuộc sống hạnh phúc vì gặp được người vừa ý hay phải chịu đựng sự đau khổ vì bị lận đận về tình duyên.
Còn nếu như duyên phận của người đó xấu hơn nữa thì cuộc hôn nhân của họ sẽ gặp trắc trở và đỗ vỡ khiến cho cả hai phải chia tay và đường ai nấy đi! Nếu nói như vậy thì duyên phận của một người sẽ tùy thuộc vào nhân quả của kiếp trước người đó thì tôi không tin!
Tôi không tin vì tôi nghĩ rằng việc hôn nhân phải là do chính mình tự chọn chứ không ai có thể lựa dùm cho mình được. Nếu mình thật sự yêu thích một người nào đó, thì mình phải tìm hiểu cho thật kỹ càng về người ấy để xem người đó có hạp với mình hay không? Nếu cả hai người đều cảm thấy thương nhau và không thể sống rời xa nhau thì tiến tới với nhau thôi chứ ai mà có thể sắp đặt trước cho mình.
Chính vì thế tôi hoàn toàn không tin tưởng vào duyên số là chuyện có thật! Tôi chỉ nghĩ đơn giản là nếu chẳng may mình chọn lầm người phối ngẫu là do lỗi ở mình chứ không phải do ông trời nào sắp đặt cả! Nhưng cho tới khi tôi lấy vợ được một thời gian thì tôi mới hiểu ra được rằng, phải có duyên nợ với nhau thì hai người mới trở thành vợ chồng.
***
Phận người con gái không biết bến nào trong hay bến nào đục để neo đậu con thuyền của mình giống như nhạc phẩm Duyên Phận mà Ca Sĩ Như Quỳnh thường hát. Còn tôi thì không biết duyên phận của mình tốt hay xấu như thế nào vì mãi cho đến khi tôi đã bốn mươi tuổi đầu rồi mà vẫn chưa tìm ra được một nửa hay bến đậu của mình.
Show more
Bốn năm sau chúng tôi tình cờ gặp lại nhau tại San Jose thì cô trách tôi tại sao dọn nhà lại không thông báo cho cô biết. Tôi đành phải cười trừ chứ biết nói làm sao bây giờ? Lúc đó tôi mới qua Mỹ với hai bàn tay trắng nên chưa có sự nghiệp, với lại hai người ở xa nhau quá vì tôi thì ở Bắc Cali, cô ấy lại ở Nam Cali nên tôi tạm gác lại chuyện trai gái qua một bên mà chú tâm vào việc tạo dựng sự nghiệp của mình. Mặc dầu chúng tôi có cảm tình với nhau nhưng chưa sâu đậm. Hai gia đình đã quen biết ở Việt Nam trước khi gia đình cô ấy đi Mỹ nhưng chắc là không có duyên nợ nên chúng tôi không còn gặp lại nhau nữa.
Năm 1990, khi hay tin Má tôi muốn kiếm vợ cho con ở Mỹ thì có người trong nhóm tập thể dục ở vườn Tao Đàn gần nhà Má tôi muốn giới thiệu người cháu gái của bà mới tốt nghiệp xong trung học cho Má của tôi. Má tôi cho địa chỉ nhà và số điện thoại nơi sở làm của cô ấy để tôi trao đổi thư từ và nói chuyện với nhau. Sau đó thì tôi có thư từ qua lại và trò chuyện với cô ấy một thời gian. Nhưng cuối cùng thì tôi đổi ý vì không muốn cưới vợ ở Việt Nam nên sau đó tôi không còn liên lạc với cô ấy nữa. Mãi tới cuối năm 1997 khi tôi về Việt Nam thăm Má của tôi thì tôi mới gặp mặt cô ấy. Sau khi tôi cùng cô ấy đi ăn và nghe nhạc tại một phòng trà ở Quận I, lúc đó cô mới nói với tôi rằng cô sẽ lên xe hoa trong vòng hai tuần lễ nữa. Nghe cô ấy nói mà trong lòng tôi dấy lên một nỗi buồn khó tả.
Tôi nghĩ là mình đã yêu cô ấy nên mới nói với cô rằng tôi muốn làm đám cưới với cô. Mẹ của cô thì bằng lòng nhưng Ba cô ấy nói là đã hết cách rồi vì hai bên đã sắp đặt ngày cưới cũng như thiệp mời đã in và gởi đi hết rồi! Nếu hủy hôn thì Ba cô ấy khó mà ăn nói với sui gia. Nghe Ba cô ấy nói như vậy thì trong lòng tôi rất buồn vì mình là người đến trước mà bây giờ lại trở thành kẻ đến sau. Nhưng tôi biết đó là do lỗi tại mình chứ không thể trách ai được. Tôi không muốn ở lại để dự đám cưới của cô nên sau khi mua quà cưới để tặng cô ấy thì tuần lễ sau tôi lên đường trở về Mỹ. Thời gian đầu sau khi về lại Mỹ tôi cảm thấy buồn bã và chán chường không muốn làm gi hết. Lúc đó trong lòng tôi vẫn còn nhớ nhung đến cô, người mà mình đã từng viết thư và nói chuyện điện thoại rất thân thiết vào bảy năm về trước.
Cô này là người mà tôi thương nhứt sau vợ của tôi vì tôi thích cách nói chuyện dễ thương và tính tình cởi mở cùng giọng nói trong trẻo và ngọt ngào của cô ấy. Má tôi cũng buồn và tiếc vì muốn cô ấy làm dâu mà không được như ý. Vì việc này mà làm cho ngoại của cô ấy không thèm nói chuyện với Má tôi nữa. Má tôi đã trả lời với ngoại của cô ấy là ăn thua do ở thằng Đức nó có thích hay không chứ Má tôi không thể ép uổng hay bắt tôi cưới vợ theo ý của Má tôi được. Nhưng có lẽ vì tôi và cô ấy có duyên mà không có nợ cho nên hai người không thể đến với nhau được mặc dầu hai đứa chúng tôi thương nhau.
Vào một ngày cuối năm 1996, khi đi dự đám cưới của người bạn thân ở Garden Grove thì tình cờ tôi gặp và cảm mến em gái của một người bạn thân khác. Trước khi cô ấy rời khỏi đám cưới để bay về Denver vào ngày hôm sau thì tôi kịp xin được số điện thoại của cô để liên lạc. Tôi thường gọi điện thoại cho cô ấy nhiều lần để tìm hiểu nhưng chưa có dịp gặp mặt lại lần thứ hai. Có lẽ vì ở xa nhau quá nên tình cảm của tôi dành cho cô ấy chỉ dừng lại ở đó không thể tiến xa hơn được nữa. Sau khi tôi lấy vợ thì tôi nghe anh của cô ấy nói là cô đã lấy chồng và có con.
Trước khi về Việt Nam lần thứ hai vào năm 1998, tôi đã chia tay với một cô bạn gái vì không hạp với nhau. Tôi tiếp tục tìm hiểu và quen thêm vài cô bạn gái nữa nhưng kết quả là lại đường ai nấy đi trước khi tôi tiến tới hôn nhân với bà xã của tôi. Để tôi kể cho Quý vị nghe về sự gặp gỡ hy hữu và lý thú giữa tôi và bà xã của tôi để cho Quý vị suy nghĩ xem có phải là do ông trời đã sắp đặt sẵn duyên số của chúng tôi hay không?
Lúc còn độc thân tôi hay vào VietFun để tìm bạn bốn phương. Tôi cũng quen được vài cô trên VietFun nhưng sau khi viết thư trao đổi và nói chuyện trên điện thoại thì thấy chúng tôi không hợp với nhau nên tôi không còn liên lạc nửa. Có cô còn gởi thiệp mời để mời tôi sang dự lễ ra trường của cô ấy ở miền Đông của Hoa Kỳ. Nhưng vì bận đi làm nên tôi từ chối không thể đi dự được. Sau đó thì chúng tôi không còn liên lạc với nhau nữa vì tôi thấy mình không có nhân duyên với cô ấy.
Tình cờ tôi làm quen được với chị của bà xã tôi trên VietFun. Chị ấy muốn làm mai cô em gái của mình cho tôi. Tôi cảm thấy thích bà xã tương lai của tôi ngay sau khi trò chuyện với nàng trên điện thoại lần đầu tiên. Tôi thích nàng vì giọng nói thánh thót và hiền lành kèm theo những nụ cười thật giòn giã đã làm cho con tim của tôi rung động! Tôi vui mừng vì tôi có linh cảm đây mới đích thực là một nửa của mình, là mẫu người vợ lý tưởng mà mình muốn tìm kiếm bấy lâu nay. Có thể nói là tôi đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng ngay tim sau khi nói chuyện với nàng!
Lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt nhau khi nàng đón tôi từ phi trường John Wayne về đến nhà ở Garden Grove để ra mắt với gia đình. Sau khi đi ăn hai đứa chúng tôi đi chơi cả ngày tại Six Flags Magic Mountain ở thành phố Valencia thuộc quận Los Angeles và Disneyland ở thành phố Anaheim. Tôi ở chơi thêm một ngày nữa để cùng nhau đi dạo biển Huntington Beach với người yêu trước khi tạm biệt để bay về lại San Jose đi làm. Mặc dầu thời gian gặp nhau chỉ ngắn ngủi có hai ngày nhưng cũng đủ để chúng tôi có những kỷ niệm tuyệt vời bên nhau.
Vì bị Má tôi thúc giục phải cưới vợ gấp để Má tôi còn đi dự nhân dịp Má tôi từ Việt Nam qua Mỹ du lịch vào năm 2000, cho nên tôi đã làm cho Má tôi được mãn nguyện. Tôi đã sắp xếp ngày giờ để Má tôi đi hỏi vợ cho tôi. Sau khi tôi rước nàng từ Nam Cali về dinh ở Bắc Cali thì lúc đó Má tôi mới thở phào nhẹ nhõm vì bà đã làm tròn bổn phận là cưới vợ cho thằng con trai út còn ham chơi hơn là lấy vợ.
Cuối cùng rồi thì thằng con trai của bà cũng chịu lấy vợ làm cho bà vui lòng vào những ngày tháng cuối đời sau khi Ba tôi mất! Vào ngày đám cưới của tôi, không chỉ riêng vợ chồng chúng tôi cảm thấy hạnh phúc vì vui sướng mà tôi cũng biết trong lòng Má tôi cũng vui mừng không kém.
Lần qua Mỹ này của Má tôi đã khiến cho Má tôi hài lòng vì đã hoàn thành tốt đẹp cả hai tâm nguyện của mình. Tâm nguyên thứ nhất là cưới vợ cho thằng con trai út đã thành tựu một cách mỹ mãn. Tâm nguyên thứ hai của Má tôi là gặp được ân nhân cũng là người anh ruột của mình tại viện dưỡng lão ở Canada đã được Má tôi thỏa mãn trước đám cưới của tôi rồi. Tôi đã cùng Má tôi bay từ Mỹ qua Canada để thăm hai Bác và Dì Dượng nhưng chủ yếu là để thăm Bác Ba trai của tôi. Vừa gặp mặt Bác Ba, Má tôi đã vội vã ôm hôn Bác vào lòng mà lã chã hai hàng lệ rơi khiến cho tôi xúc động phải khóc theo vì tôi không cầm được nước mắt khi nhìn thấy cảnh này. Bác tôi bị đột quỵ nên Bác không biết là Má tôi đã lặn lội bay từ Việt Nam sang đây chỉ để được gặp mặt Bác. Tôi rất xúc động khi nhìn thấy tình cảm dạt dào của Mẹ tôi dành cho người anh ruột của mình. Tình cảm của hai anh em thật là cao quý và rất đáng trân trọng.
Nhiều người bạn trẻ trên Facebook sau khi đọc được chuyện lấy vợ của tôi thì họ hoài nghi chuyện tôi bị tiếng sét ái tình, vì họ không tin chúng tôi gặp mặt có một lần là lấy nhau. Nhưng sau đó thì họ mới hiểu ra được tiếng sét ái tình là chuyện có thật trên đời 100%.
Có người sau khi đọc được bài viết về chuyện lấy vợ của tôi thì nói rằng nếu con trai của bà được giống như tôi thì hay biết mấy. Bà ấy than rằng con trai của bà không chịu nghe theo lời bà để làm quen với con gái của người bạn thân mà chỉ thích quen với những bạn gái người Mỹ hay Mễ trên internet mà thôi. Vì không chịu nổi lời đốc thúc của bà ấy và người dì nói ra rã từ ngày này qua ngày khác nên người con trai của bà đã dọn sang tiểu bang khác để sống theo sở thích riêng của mình. Đã vậy nó còn nói con gái Việt Nam “no fun” làm bà tức chết đi được nhưng cũng không biết làm gì để con trai chịu nghe theo lời của mình nên bà mới tìm cách vấn kế với tôi. Tôi không biết phải trả lời với bà như thế nào để làm cho bà ấy vui lòng mà chỉ biết tìm cách an ủi bà mà thôi.
Con cái bây giờ nhất là được sinh ra ở Mỹ thì hầu hết đã không còn nghe theo lời của cha mẹ để lập gia đình theo phong tục xưa như lúc còn ở Việt Nam mà thường tự chọn người vợ thích hợp với mình hơn. Do nhiều bậc cha mẹ không hiểu được con cái trong xã hội ngày nay trong việc chọn người phối ngẫu nên đâm ra hờn giận và buồn tủi. Họ cảm thấy buồn vì bọn trẻ bây giờ không còn cần tới sự giới thiệu hay làm mai của cha mẹ trong việc hôn nhân nữa!
Tôi may mắn được mời đi dự rất nhiều đám cưới của nhiều sắc dân khác nhau ở Hoa Kỳ như Việt Nam, Mỹ, Ấn Độ, Trung Hoa và Cambodia. Phong tục cưới hỏi của mỗi nước đều khác nhau nhưng đặc biệt là nghi thức hôn lễ của người Cambodia được tổ chức từ sáng đến tối và kéo dài tới hai ngày mới chấm dứt. Trong đám cưới của người Việt Nam mình thì người ta thường hay chúc đôi uyên ương "trăm năm hạnh phúc", "bách niên hảo hợp", "bách niên giai lão" v. v… Nhưng tôi thấy không ít có những cuộc hôn nhân không được "loan phụng hòa hợp" hay "sắt cầm hảo hợp" như ý muốn của cô dâu và chú rể vì họ không hợp với nhau khiến cho đường nhân duyên của hai vợ chồng không may bị trắc trở.
Tôi biết nhiều cặp vợ chồng đã tìm hiểu và quen nhau một thời gian dài tới sáu hay bảy năm trước khi đi đến hôn nhân nhưng cuối cùng thì họ cũng đành phải chia tay và đường ai nấy đi như thường. Chẳng hạn như tôi biết một cặp vợ chồng trẻ quen nhau đã bốn năm rồi và hẹn với nhau sẽ làm đám cưới sau khi cả hai ra trường. Họ làm đám cưới trước ngày thành hôn của tôi một tuần nhưng lại chia tay nhau ba tháng sau đó! Vì còn trẻ nên một trong hai người coi cái tôi của mình quá lớn nên không thể nào chấp nhận sự khác biệt với người kia được. Do đó dẫu cho hai người đã từng yêu nhau một thời gian dài nhưng chưa chắc họ đã hiểu nhau hết nên cuối cùng đành phải nói lời chia tay. Họ chia tay nhau vì cả hai người cảm thấy không thể hòa hợp trong cuộc sống lứa đôi sau khi sống chung với nhau một thời gian ngắn ngủi!
Cô cháu gái của tôi làm đám cưới với người bạn trai từ thời còn học trung học. Sau khi ra trường thì hai người mua nhà với sự giúp đỡ của cha mẹ để xây dựng tổ ấm của mình. Nhưng sau khi làm đám cưới xong thì hai vợ chồng chỉ sống chung với nhau chưa đầy một năm là đã ra tòa ly dị. Tính tình của hai đứa không hạp và khắc khẩu với nhau nên chồng của nó đã xây dựng một tổ ấm khác mà bỏ đi người vợ mới cưới của mình.
Vào đầu năm 1988, tôi đi dự tiệc cưới của một anh bạn trẻ làm cùng hãng tại thung lũng hoa vàng. Anh ta làm đám cưới với một cô gái xinh xắn và hát rất hay trong một ban nhạc. Cả hai làm quen với nhau khi anh ta đánh đàn guitar cho cô gái hát trong một đám cưới. Thật chẳng may cho người chồng vì chỉ mới ăn ở với nhau được có năm tháng thì người vợ đã đòi ly dị với lý do là người chồng không làm ra đủ tiền để lo cho gia đình.
Ngược lại thì tôi rất vui mừng khi tình cờ gặp lại những cặp vợ chồng trẻ khác mà tôi đã từng quen biết. Họ rất hãnh diện và vui sướng khi khoe với tôi đứa con đầu lòng mà hai vợ chồng có được sau một năm làm đám cưới với nhau.
Lúc mới qua Mỹ tôi quen với Phúc và chơi rất thân cho đến khi em ấy lấy vợ. Sau khi lấy vợ được một năm thì Phúc cùng với vợ rời khỏi Cali để sang miền Đông mở tiệm Nail sinh sống vào năm 1992. Chính vợ của Phúc nói với tôi rằng cô ấy đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng ngay tim từ lúc cả hai gặp gỡ nhau lần đầu khi Phúc lái xe từ San Jose xuống San Diego chơi. Kể từ giây phút đó thì tôi thấy hai người lúc nào cũng quấn quýt bên nhau vì họ cảm thấy không thể rời xa nhau được nữa. Cô ấy còn bật mí với tôi rằng nếu tôi có tìm người yêu thì ngay trong giây phút đầu tiên mà hai người gặp gỡ rất là quan trọng vì lúc đó con tim của mình sẽ nói cho mình biết là có rung động vì người đó hay không? Hiện nay họ rất thành công trong sự nghiệp và có một cuộc sống viên mãn bên đàn con thân yêu của mình. Sau này Phúc có gọi điện thoại lại cho tôi để hỏi thăm và kể chuyện gia đình cũng như ôn lại chuyện cũ.
Má tôi hay kể lại rằng được làm mai với Ba của các con bởi người thân trong gia đình. Ba Má đã ăn ở với nhau cho tới ngày hôm nay mặc dù có rất nhiều thăng trầm xảy ra trong cuộc sống lứa đôi. Nhiều gia đình mà tôi quen biết đã nói với tôi rằng họ sống với nhau chỉ vì bổn phận đối với con cái hơn là tình nghĩa vợ chồng!
Tôi đã từng chứng kiến những cảnh vui vẻ và đầm ấm của nhiều cặp vợ chồng mà tôi quen biết đã lâu. Có cặp vợ chồng nọ đã mời tôi đến ăn mừng nhân dịp kỷ niệm bốn mươi năm sống chung của họ tại một nhà hàng sang trọng tại San Jose. Họ kể với tôi rằng họ chỉ gặp mặt nhau có vài lần để tìm hiểu trước khi làm đám cưới mà thôi vì chuyện hôn sự của họ đã được sắp đặt bởi hai gia đình.
Do đó theo tôi nghĩ đã là vợ chồng thì chắc họ có duyên nợ với nhau từ kiếp trước chứ không phải tự nhiên mà gặp và sống với nhau cả đời. Duyên phận của họ đã được định sẵn từ trước nên không thể nào tránh khỏi. Tôi có nhiều người quen cố gắng làm mai cho tôi nhiều đám nhưng vì tôi không ưng ý nên duyên không thành khiến cho họ thất vọng. Dẫu cho tôi có cơ duyên gặp gỡ được nhiều bạn gái trong cuộc đời nhưng “nợ” hay “vợ” thì chỉ được phép có một mà thôi! Vì vậy lúc nào tôi cũng chung thủy với vợ của mình.
Sau khi tôi lấy vợ được một thời gian, bổng một hôm có cô bạn gái cũ mà tôi đã chia tay gọi lại nên vợ tôi mới nói tôi có số đào hoa nên nhiều cô còn nhớ đến tôi. Bà xã tôi cũng ghen tuông như những người phụ nữ khác nên sau khi lấy vợ tôi không còn dám léng phéng với ai nữa.
***
Mặc dầu cuộc đời tình ái của tôi có nhiều trắc trở, gập ghềnh và trải qua nhiều giai đoạn với đầy cam go và thử thách nhưng cuối cùng thì tôi cũng có được một kết quả mỹ mãn và như ý. Âu đó chẳng qua là do duyên số và duyên phận của mỗi người mà thôi! Vì theo tôi nghĩ là giày dép còn có số huống chi con người.
Việc hôn nhân là việc hệ trọng cho cả cuộc đời của mình do đó chúng ta phải suy nghĩ cho thật chín chắn trước khi quyết định để khỏi phải hối hận về sau. Nói đến chuyện tình duyên thì không ai biết trước được và rất khó nói vì nó còn tùy thuộc vào nhân duyên của mỗi người nữa. Tùy theo lý trí và con tim cũng như hoàn cảnh của từng người, mọi người đều có thể tìm ra được đối tượng mà mình yêu thích để cùng đồng hành với nhau suốt cả cuộc đời.
Tôi lấy vợ gấp chủ yếu là để chìu theo ý muốn của Mẹ tôi mà thôi. Nếu tôi có thể làm được điều gì khiến cho Mẹ tôi cảm thấy vui và hài lòng thì đó cũng là một cách để trả hiếu cho Mẹ của mình. Vì vậy, nhân tiện nơi đây con muốn nói lời tạ ơn Mẹ, người đã cưu mang và nuôi dưỡng con bấy lâu nay cho tới ngày khôn lớn. Do đó lúc nào con cũng nhớ đến sự hy sinh cao cả và vô bờ bến của một người Mẹ lúc nào cũng hết lòng lo lắng và yêu thương đứa con của mình.
Nhân ngày đám cưới của tôi vào ngày 15 tháng 7 năm 2000, Bác Sĩ Đặng Phương Trạch đã tặng bài thơ mừng ngày thành hôn có ghép tên chúng tôi như sau:
Duyên phận đẹp đôi nhờ phước Đức
Tình yêu vừa gặp chẳng phân Vân
Từ nay chung hướng, đời chung mộng,
Hạnh phúc trăm năm vẫn tuyệt trần...
Cuộc hôn nhân của chúng tôi đúng là thiên duyên tiền định vì ông Tơ bà Nguyệt đã se duyên và cột chặt hai vợ chồng chúng tôi lại với nhau bằng sợi chỉ tơ hồng. Mặc dầu chỉ gặp mặt nhau có một lần nhưng nhờ phước đức của Mẹ tôi nên cả hai chúng tôi mới có được một cuộc sống hạnh phúc và viên mãn trong suốt 23 năm qua. Cho tới bây giờ, hai vợ chồng chúng tôi lúc nào cũng mặn nồng như thuở ban đầu lúc mới quen nhau.
Giọng nói thánh thót cùng với nụ cười giòn giả và tánh tính hiền hậu của bà xã đã làm cho tôi mê mẩn suốt cả cuộc đời. Mỗi độ Xuân về, tôi lại hát bài "Yêu Em Dài Lâu" của Nhạc Sĩ Đức Huy nhân dịp họp mặt và hát Karaoke với gia đình bà xã tôi tại thành phố Garden Grove.
San Jose, Ngày 3 tháng 11 năm 2023
Trần Đình Đức
Show more 2 weeks ago




Gặp lại cố nhân
(Truyện ngắn)
Tôi trang điểm xong và sửa soạn thay váy áo chỉnh tề mà lòng vừa rộn ràng vừa hồi hộp. Chốc nữa ra mắt cố nhân sau 50 năm bặt tin xa vắng. Anh có nhận ra cô gái xinh xinh tuổi hai mươi ngày xưa anh từng tương tư và thề nguyền...Gặp lại cố nhân
(Truyện ngắn)
Tôi trang điểm xong và sửa soạn thay váy áo chỉnh tề mà lòng vừa rộn ràng vừa hồi hộp. Chốc nữa ra mắt cố nhân sau 50 năm bặt tin xa vắng. Anh có nhận ra cô gái xinh xinh tuổi hai mươi ngày xưa anh từng tương tư và thề nguyền sẽ cưới làm vợ không nhỉ? Còn anh ấy, tôi không quên mái tóc bồng bềnh của chàng sĩ quan Hải quân mỗi lần anh về phép thăm tôi và tôi từng mơ là thi sĩ để dệt những vần thơ trên tóc anh.
Bây giờ tôi đã 70 và anh 75 tuổi đời rồi.
Tôi và Nguyện yêu nhau được một năm, vào lúc cuộc chiến khốc liệt mùa hè đỏ lửa 1972 anh bỏ dở học hành vào đời lính biển. Tình yêu càng xa cách càng nhiều nhớ thương chất ngất, tôi và Nguyện luôn khao khát chờ mong một ngày nào đó hai đứa sẽ nên duyên chồng vợ. Nhưng biến cố năm 1975 chúng tôi chia lìa nhau, mất nhau không một tin tức nào của nhau cả.
Bao nhiêu năm qua chuyện tình xưa và hình ảnh Nguyện chỉ còn là kỷ niệm đẹp, rất đẹp để đôi lần có dịp nghĩ lại tôi thấy thương nhớ và nuối tiếc bâng khuâng. Bỗng tuần trước tình cờ trên Facebook Nguyện liên lạc với tôi. Thế là kỷ niệm sống dậy cứ như tôi vẫn là cô gái tuổi hai mươi ngày ấy. Cả hai cùng vui mừng thăm hỏi nhau. Nguyện sau cuộc hôn nhân dài đổ vỡ hiện sống một mình, còn tôi cũng một mình vì chồng tôi đã qua đời vài năm nay. Hai chúng tôi ở cùng tiểu bang, ở hai thành phố lân cận nhau, cách 2 giờ lái xe. Nguyện đã mời tôi một buổi tái ngộ để anh được trực tiếp giãi bày xin lỗi và hàn huyên thăm hỏi nhau nhiều hơn. Để thuận tiện cho tôi điểm hẹn sẽ là một nhà hàng trong thành phố của tôi và anh sẽ lái xe đến. Anh chọn nhà hàng Tao Ngộ vừa có ý nghĩa vừa nổi tiếng thức ăn ngon.
Tôi sẽ đến trước giờ hẹn nửa tiếng vì háo hức và tò mò muốn trộm nhìn anh xem dung nhan ấy bây giờ ra sao (như trong một bài hát) và tôi sẽ có thì giờ sửa soạn điệu đàng vào gặp anh sau. Thật là thú vị.
Show more

Đến khu parking nhà hàng Tao Ngộ tôi lượn xe chầm chậm tìm chỗ đậu vì chiều cuối tuần nhà hàng đông khách đông xe. Tuổi về già từ lâu tôi đã biết...
Đến khu parking nhà hàng Tao Ngộ tôi lượn xe chầm chậm tìm chỗ đậu vì chiều cuối tuần nhà hàng đông khách đông xe. Tuổi về già từ lâu tôi đã biết điều luôn tìm chỗ đậu xa, vắng vẻ để dễ vào lane khỏi đụng chạm đến ai. May quá có một chỗ trống tôi cố lái xe len vào thế mà vẫn xuýt đụng xe bên cạnh may mà tôi thắng kịp. Tức thì một ông đầu hói từ trong xe hung hăng bước ra thô lỗ quát to:
– Này, này… Không có mắt à? Mắt mũi để trên trời à?!
Nói xong ông đóng cửa xe cái “rầm” bày tỏ sự tức giận và vội vã bước đi, tôi ngượng ngùng vì chưa kịp nói lời xin lỗi chỉ biết nhìn theo bóng dáng to kềnh của ông với chiếc áo khoác màu da bò đang hối hả bước vào nhà hàng. Tôi bước ra khỏi xe nhìn lại chỗ đậu của mình thấy rõ ràng xe đậu lệch méo mó lấn sang lane xe bên cạnh, thật đáng đời nghe ông kia quát mắng, may mà chưa đụng làm trầy da tróc vẩy chiếc xe, chắc ông sẽ nắm áo đòi bồi thường, vừa phiền phức vừa mất thì giờ.
Tôi đi vào nhà hàng, hi vọng đừng đụng mặt ông ta lần nữa, mất hứng cho giây phút hẹn hò của tôi với cố nhân. Tôi thong thả từng bước vào nhà hàng và kín đáo tìm chỗ khuất để Nguyện khó có thể nhận ra tôi. Theo ước hẹn của nhau là Nguyện và tôi đều mặc áo màu trắng, màu áo lính Hải quân của chàng và màu áo học trò của tôi để cả hai cùng nhớ về một thời tình yêu trong trắng. Nguyện sẽ đến nhà hàng trước đặt bàn và ngồi chờ tôi trên bàn có sẵn một bình hoa hồng đỏ.
Tôi đứng nép một góc cửa phía xa nhìn vào trong nhà hàng và sững sờ khi thấy người đàn ông áo trắng đầu hói đeo kính đen bệ vệ ngồi một mình bên cạnh bình hoa hồng đỏ. Hoa hồng thì đẹp và nên thơ nhưng chàng thì như một tay xã hội đen đang ngồi… rình mồi để trả thù ân oán giang hồ chứ không phải kẻ đang đợi người tình xưa. Nếu ông to béo màu mỡ này là Nguyện. Chàng Hải quân vóc dáng chuẩn hào hùng thanh nhã ngày xưa của tôi đâu? Ngày xưa mỗi lần chúng tôi sánh vai dạo phố thế nào mấy cô thiếu nữ cũng có kẻ phải quay đầu lại để suýt soa chàng Hải quân đẹp trai quyến rũ làm cho tôi tự hào biết bao. Và mái tóc bồng bềnh nếm bao nhiêu mùi vị biển mặn nắng gió phương xa của chàng Hải quân lãng tử đâu?
Tôi an ủi mình cũng già đi, cũng thay đổi, toàn đồ giả trên người thì đòi hỏi chi nữa, nên lại hân hoan và khoan thai bước vào nhà hàng, đứng trước mặt người đàn ông áo trắng đeo kính đen tôi nhỏ nhẹ cất tiếng:
– Có phải là anh Nguyện không?
Ông ta nhìn tôi hồi lâu mới từ từ… tháo kính đen ra. Chắc đôi mắt láo liên của chàng sau màn kính đã tha hồ săm soi lướt nhìn tôi từ đầu đến chân để đánh giá tôi rồi, chàng có phát hiện ra mái tóc giả của tôi không? Phấn son che giấu những vết nhăn vết nám trên gương mặt tôi không? Chiếc ví xách tay hàng hiệu đẹp sang cũng là hàng giả hàng nhái chàng có biết không?
Ôi trời ôi, còn tôi đã nhận ra ngay bản mặt của lão hói đầu lúc nãy mắng tôi sa sả chỗ bãi đậu xe, không lầm lẫn vào đâu được vì tôi đã thấy chiếc áo khoác màu da bò lão ta vắt trên thành ghế bên cạnh.
– Xin lỗi, chắc… tôi lầm.
Tôi lắp bắp nói xong định quay đi thì chàng gọi lại:
– Anh là Nguyện đây mà.
Tôi thẫn thờ ngồi xuống ghế vì đã qua cơn choáng, đã tỉnh trí ra, Nguyện chứ còn ai vào đây, dấu hiệu mặc áo trắng, bàn có bình hoa hồng rành rành ra kìa. Chỉ tại chàng đeo thêm đôi kính đen mà thôi. Bồi bàn đến, chúng tôi gọi món ăn và bắt đầu nói chuyện. Bây giờ đối diện tôi nhìn Nguyện kỹ hơn, nét đẹp trai hiền lành tao nhã ngày xưa đã thay thế bằng nét cau có đăm đăm của một ông già khó tính. Có nhà nhân chủng học nào, nhà tâm lý nào nghiên cứu giùm tôi tại sao thời gian lại có tài biến đổi lạ lùng đến thế không!
Chàng không hề nhận ra tôi mụ đàn bà vô duyên xớn xác đậu xe không nên thân vì lúc ấy tôi còn ngồi trong xe.
Biến cố 1975 chàng đã lên tàu ra khơi và sau đó không thể liên lạc được với tôi nữa. Đường đời chúng tôi hai ngã rẽ. Tôi không trách móc gì chàng, bao số phận con người đã chìm trong bể dâu cuộc đời nào chỉ hai chúng tôi.
Nguyện kể công:
– Anh đã đến sớm nửa tiếng trước giờ hẹn để chọn bàn chọn chỗ ngồi cho buổi tái ngộ này. Tất cả chỉ vì em.
Tôi cảm động quá, chàng cũng như tôi đều đến sớm vì nao nức chờ mong và tôi tha thứ cho chàng tội thô lỗ “mắng” tôi lúc nãy, chàng không biết đó là tôi và vì chàng đang vội vào nhà hàng. Ăn uống và chuyện trò xong gần 2 tiếng đồng hồ, bồi bàn mang đồ tráng miệng ra cùng một cái dĩa có tờ bill tính tiền. Chàng cầm lên xem và bất mãn kêu lên:
– Trời! Chỉ có hai người mà những 160 đồng kể cả tiền tip. Nhà hàng này chém ngọt thật.
– Chắc họ tính tiền cả bình hoa hồng nữa anh ạ.
Chàng xót xa lẩm bẩm:
– Chúng ta có ăn bình hoa hồng này đâu, chưng bày xong lát nữa họ lại cất vào mà.
Tôi ái ngại giùm chàng, chẳng lẽ tôi móc bóp trả tiền làm mất mặt chàng quá nên đành im lặng để cho chàng thể hiện sự ga lăng như trước kia chàng đã từng ga lăng mỗi lần về phép là mỗi lần tôi đều có quà tặng hậu hĩ. Nhưng chàng đã tiếp làm tôi giật cả mình:
– Anh và em chia hai, mỗi người trả một nửa 80 đồng.
Tôi còn đang bàng hoàng chàng thản nhiên giải thích:
– Anh đến Mỹ 1975 sống quen kiểu Mỹ từ lâu rồi. Mời đi ăn chung nhưng phần ai nấy trả.
Tôi lấy lại bình tĩnh:
– Em cũng đến Mỹ 1975 em hiểu mà.
Tôi mở bóp lấy ra 80 đồng để trên bàn cạnh 80 đồng của chàng:
– Thôi tạm biệt anh. Cám ơn anh một buổi chiều tái ngộ.
Tôi đứng lên và bước ra khỏi nhà hàng, chàng cũng vội bước theo tôi, tôi bước nhanh chàng tuy to béo cũng cố bước nhanh và hụt hơi gọi vì thấm mệt:
– Này, em… này… em…
Tôi khựng bước lại, hay là chàng hối hận đã bắt tôi hùn trả tiền ăn và muốn nói điều tình cảm gì đó trước khi chia tay cho tôi đẹp lòng? Chàng đã bắt kịp tôi vừa thở vừa nói:
– Này em, nãy giờ mình nói chuyện đủ thứ mà anh quên chưa hỏi em một điều quan trọng…
Tôi chờ đợi:
– Vâng, anh cứ hỏi.
Chàng khẩn khoản:
– Anh muốn biết tiền hưu trí mỗi tháng em lãnh bao nhiêu có tương đương với anh không? Để khi chúng ta quyết định nối lại tình xưa về sống chung bên nhau không ai phải thiệt thòi. Thế thôi.
Tôi nhìn thẳng vào cố nhân, người đã từng làm tôi thổn thức tiếc thương và trả lời dứt khoát không còn thương tiếc gì nữa:
– Chúng ta tái ngộ tâm sự chuyện 50 năm qua chứ em chưa hứa hẹn sẽ về sống chung với anh và sẽ không bao giờ đâu. Anh khỏi phải tính toán trước cho mất công.
Nguyện thất vọng, mặt trở nên lạnh tanh và ngạc nhiên thấy tôi vẫn đi cùng hướng, ra tới chỗ đậu xe chàng mới hiểu khi tôi mở cửa xe chui vào. Tôi nói:
– Em “de” xe nếu đụng xe anh, anh đừng nổi cáu mắng em đồ không có mắt nhé.
Trong khi tôi đang toát mồ hôi nhích từng chút một, quẹo tới quẹo lui cho cái đuôi xe méo lệch ra khỏi lane tôi còn nghe giọng anh ta thô lỗ vang lên y như lúc nãy:
– Thế mà làm người ta mất thì giờ đến đây, lái xe cả đi lẫn về 4 tiếng đồng hồ và tốn hết nửa bình xăng!
Nguyễn Thị Thanh Dương Show more 3 weeks ago










Tôi đã có một Việt Nam như thế……
Ngày xưa tôi đã có một thành phố được mệnh danh là Hòn Ngọc Viễn Đông. Tuy nó còn thua xa những thành phố ở những nước phát triển, nhưng nó là điều gần nhất với văn minh mà đất nước tôi có. Ngày xưa tôi đã có một...Tôi đã có một Việt Nam như thế……
Ngày xưa tôi đã có một thành phố được mệnh danh là Hòn Ngọc Viễn Đông. Tuy nó còn thua xa những thành phố ở những nước phát triển, nhưng nó là điều gần nhất với văn minh mà đất nước tôi có. Ngày xưa tôi đã có một thành phố mà những người ở vùng khác luôn ngưỡng mộ và ao ước để trở thành một người dân ở đó. Thành phố đó tuy nhỏ nhưng luôn mở rộng cửa để đón người tứ xứ về làm ăn buôn bán. Người dân ở thành phố đó chẳng bao giờ quan tâm đến bạn từ nơi đâu tới, cha mẹ bạn là ai, bạn nói tiếng Việt với giọng bắc hay nam. Họ cũng không bao giờ phân biệt người khác qua cái hộ khẩu. Ngày xưa tôi đã có một thành phố là đầu tàu của cả nước, là sự tổng hợp của những văn hóa và tinh hoa của thế giới. Thành phố đó là nơi mọi người nhìn vào để học hỏi và noi gương. Ngày xưa, tôi đã có một thành phố như thế.
Ngày xưa tôi có những anh cảnh sát khiến tôi luôn cảm thấy an toàn và trật tự. Tôi đã có những anh cảnh sát mà tôi luôn tin tưởng và luôn tìm đến khi có một vấn đề gì cần giải quyết. Họ không bao giờ đi vòng vòng kiểm tra tạm trú hay tạm vắng, hay đúng hơn là làm có cái thứ gì gọi là tạm trú tạm vắng đâu mà kiểm tra. Tôi đã có những anh cảnh sát nếu phải giữ gìn trật tự đường phố và vỉa hè, họ cũng không bao giờ đánh đuổi những người bán hàng rong. Họ chỉ nhắc khéo và mỉm cười. Và nếu họ phải kêu đi thì họ sẽ sẵn lòng phụ giúp dọn dẹp. Tôi đã có những anh cảnh sát không bao giờ đánh dân, những người sẽ luôn sẵn lòng hy sinh bảo vệ tôi. Tôi đã có những anh cảnh sát trên xa lộ mà tôi gọi là những con bồ câu trắng, đó là những anh cảnh sát xa lộ luôn sẵn lòng giúp tôi đẩy chiếc xe nếu nó bị hư dọc đường. Tôi đã có những anh cảnh sát mà tôi luôn ngưỡng mộ. Ngày xưa tôi đã có những anh cảnh sát như thế.
Show more

Ngày xưa tôi đã có một thành phố được mệnh danh là Hòn Ngọc Viễn Đông. Tuy nó còn thua xa những thành phố ở những nước phát triển, nhưng nó là điều gần...
Ngày xưa tôi đã có một thành phố được mệnh danh là Hòn Ngọc Viễn Đông. Tuy nó còn thua xa những thành phố ở những nước phát triển, nhưng nó là điều gần nhất với văn minh mà đất nước tôi có. Ngày xưa tôi đã có một thành phố mà những người ở vùng khác luôn ngưỡng mộ và ao ước để trở thành một người dân ở đó. Thành phố đó tuy nhỏ nhưng luôn mở rộng cửa để đón người tứ xứ về làm ăn buôn bán. Người dân ở thành phố đó chẳng bao giờ quan tâm đến bạn từ nơi đâu tới, cha mẹ bạn là ai, bạn nói tiếng Việt với giọng bắc hay nam. Họ cũng không bao giờ phân biệt người khác qua cái hộ khẩu. Ngày xưa tôi đã có một thành phố là đầu tàu của cả nước, là sự tổng hợp của những văn hóa và tinh hoa của thế giới. Thành phố đó là nơi mọi người nhìn vào để học hỏi và noi gương. Ngày xưa, tôi đã có một thành phố như thế.
Ngày xưa tôi có những anh cảnh sát khiến tôi luôn cảm thấy an toàn và trật tự. Tôi đã có những anh cảnh
Ngày xưa thành phố của tôi có các bệnh viện chuyên chữa bệnh miễn phí cho người bệnh, nếu có viện phí cho dù có cao đến mức nào, thì cũng không từ chối chữa bệnh. Tôi đã có một hệ thống y tế không phân biệt giàu nghèo. Một hệ thống y tế dù phải hoạt động theo quy luật tài chính, nhưng không bao giờ để tiền làm cản trở y đức. Tôi đã có một hệ thống y tế sẵn lòng kêu một chiếc trực thăng để giải cứu bất cứ ai gặp nạn. Tôi đã có những bác sĩ và y tá chuyên tâm làm việc và ít khi nào, nếu có, vòi tiền bệnh nhân. Ngày xưa, tôi đã có một hệ thống y tế như thế.
Ngày xưa tôi đã có những người thầy và người cô luôn dạy tôi cách làm người trước khi dạy tôi học thức. Tôi đã có những người thầy cô luôn tận tâm giảng dạy, luôn học hỏi để trao dồi kiến thức. Tôi đã có những thầy cô, tuy tư tưởng vẫn mang tính chất văn hóa Nho Giáo, những luôn cho tôi phát biểu, luôn cho tôi chỉ trích, luôn cho tôi không đồng ý. Tôi có thể công khai phản đối bài tập, tôi có thể biểu tình để đòi hỏi quyền lợi mà tôi cho rằng mình nên có. Tôi đã có những thầy cô luôn mang tầm hồn của những nhà học thức. Ngày xưa tôi đã có những người thầy và người cô như thế.
Ngày xưa tôi đã có những nhạc sĩ tài ba, những nhạc sĩ sáng tác những bài hát mà tôi nghe không bao giờ biết chán. Họ ít khi nào, hoặc chẳng bao giờ, đạo nhạc. Vì mỗi bài họ sáng tác là một tác phẩm nghệ thuật.
Ngày xưa tôi đã có những nhà sách bán đầy sách, mọi thể loại sách. Nơi đó là nơi tôi gọi là những thư viện tri thức. Nơi đó bán những cuốn sách của nhiều tác giả của nhiều quốc gia khác nhau. Nơi đó thậm chí bán những cuốn sách mà tôi không hề thích và đồng ý chút nào. Nhưng đã là nhà sách thì phải da dạng và phong phú. Ngày xưa tôi đã có những nhà sách như thế.
Ngày xưa tôi đã có một Tổng Thống khiến tôi cảm thấy hãnh diện. Ông ấy có thể nói tiếng Anh, đủ để hiểu, đủ để trả lời phỏng vấn của các phóng viên quốc tế, đủ để đàm phán với các nhà lãnh đạo quốc tế, đủ để cất lên tiếng nói cho tất cả người dân dù đa số người dân không bầu chọn ông ta. Ngày xưa tôi đã có một Tổng Thống khiến tôi tự tin để nói với các bạn bè quốc tế rằng “that is our President.” Ngày xưa, tôi đã có một Tổng Thống như thế.
Ngày xưa tôi đã có một Chỉ Huy Trưởng khiến tôi tự hào về lực lượng Quân Lực. Tôi đã có một Chỉ Huy Trưởng khiến tôi cảm thấy an toàn, cho dù đất nước vẫn còn trong thời chiến. Tôi đã có một Chỉ Huy Trưởng khiến tôi cảm thấy yêu nước để sẵn lòng mặc bộ quân phục để bảo vệ đất nước. Và cho dù có chết thì tôi cũng vinh dự. Ngày xưa, tôi đã có một Chỉ Huy Trưởng như thế.
Ngày xưa tôi đã có một Việt Nam khiến tôi muốn trở về. Khi tôi hoàn thành chương trình du học của mình, tôi không màn đi tìm việc làm ở nước sở tại, cũng chẳng quan tâm đến thẻ xanh hay thẻ đỏ, cũng chẳng mộng mơ hay để trở thành một công dân của nước khác, cũng không nghĩ đến việc mình nên ở hay về, vì điều duy nhất trong đầu tôi là trở về. Cho dù đất nước đó vẫn đang trong thời chiến, cho dù nơi ấy tôi phải làm việc nhiều lần hơn, cho dù nơi ấy có nhiều rủi ro hơn. Nhưng tôi chỉ muốn trở về, đơn giản, bởi vì nơi đó, đất nước Việt Nam đó, mảnh đất đó là nơi tôi gọi là nhà. Vì tôi chỉ muốn về nhà. Ngày xưa, tôi đã có một Việt Nam như thế.
Ngày xưa tôi đã có một nước Việt Nam khiến tôi tự hào. Tôi đã có một nước Việt Nam khiến tôi không thổ thẹn khi cầm hộ chiếu ra nước ngoài và không cảm thấy xấu hổ khi nói “I’m Vietnamese.”
Ngày xưa tôi đã có một Việt Nam như thế. Tôi đã từng có một Việt Nam như thế. Nhưng đó là quá khứ. Bởi vì bây giờ nước Việt Nam như thế đã không còn. Nhưng tôi lại muốn nó trở lại. Tôi muốn có một nước Việt Nam như thế. Bạn có thể gọi tôi hoang tưởng hay gọi tôi mơ mộng. Tôi không mơ mộng hay ảo tưởng. Tôi cũng không tôn vinh bất cứ thể chế hay chế độ nào. Tôi chỉ muốn có một nước Việt Nam như thế. Có thể bạn sẽ hỏi: “Vì sao? Để làm gì?” Đơn giản, bởi vì ngày xưa tôi đã có một nước Việt Nam như thế.
PS: Tôi là một người sinh ra khi nước Việt Nam như thế đã không còn nữa.
Ku Búa
(st.) Show more 4 weeks ago








SỐNG Ở MỸ VÀ NHỮNG NGƯỜI SẮP QUA MỸ ...
Bạn có từng trải...
Cảm ơn người bỏ tâm huyết viết ra bài này❤️
Đọc thấy hay và đầy trải nghiệm
Sống ở Mỹ:
Hãy biết ơn nước Mỹ và ân nhân, những người đã đưa chúng ta đến với vùng đất mới này. Nếu vì một lý do nào đó mà...SỐNG Ở MỸ VÀ NHỮNG NGƯỜI SẮP QUA MỸ ...
Bạn có từng trải...
Cảm ơn người bỏ tâm huyết viết ra bài này❤️
Đọc thấy hay và đầy trải nghiệm
Sống ở Mỹ:
Hãy biết ơn nước Mỹ và ân nhân, những người đã đưa chúng ta đến với vùng đất mới này. Nếu vì một lý do nào đó mà chúng ta cảm thấy không hài lòng với cuộc sống nơi đây, thì hãy dũng cảm quay về.
Bởi vì tiếp tục sống ở đây, nhưng mang tâm trạng buồn chán, chỉ làm hại cho bản thân và gia đình mình mà thôi.
Thiên đường hay địa ngục, tất cả đều xuất phát từ suy nghĩ của chúng ta mà ra, nhưng có một điều không thể chối cãi là chúng ta đang sống ở một nơi mà không phải ai muốn đến cũng có thể được.
Sống ở Mỹ:
Hãy biết quý trọng thời gian của mình và của người khác. Vì vậy, hãy luôn giữ cuộc hẹn đúng giờ tối đa trong tất cả các tình huống diễn ra trong cuộc sống hàng ngày. Tiết kiệm thời gian bằng cách giảm thiểu những suy nghĩ và việc làm tiêu cực…
Sống ở Mỹ:
Đừng trách móc người thân của mình trong thời gian đầu mới sang trong những tình huống phải ở chung nhà, bởi vì nếu thử đặt mình vào trường hợp ngược lại, khi gia đình đang sống ổn định, bỗng có những người khác về nhà mình tạm trú từ một vài tuần cho đến vài tháng, mọi sinh hoạt trong gia đình bị đảo lộn, “độc lập tự do” không còn, chưa nói đến sự khác biệt về văn hóa ứng xử giữa những người mới sang và những người đã sang đây lâu. Một vài tuần thì còn có thể được, nếu kéo dài vài ba tháng mà vẫn bình thường, thì đó là những trường hợp hiếm. Chúng ta nên tự lực cánh sinh, ra riêng là cách tốt nhất, ngoại trừ những trường hợp không thể, do rơi vào những hoàn cảnh cá biệt.
Sống ở Mỹ:
Khi cần sự trợ giúp của người thân, bạn bè thì cứ nói ra, không ai có dư thời giờ để đoán bạn đang cần gì để đưa ra đề nghị trợ giúp trước. Cũng nên thích nghi với sự từ chối khi mình đề nghị sự giúp đỡ, bởi vì ai cũng phải lo cho gia đình của họ trước.
Show more

Sống ở Mỹ:
Không có việc xấu, chỉ có những người suy nghĩ về những công việc nào đó xấu thì họ sẽ bị xấu mà thôi.
Sống ở Mỹ:
Hãy chấp nhận sự bất...
Sống ở Mỹ:
Không có việc xấu, chỉ có những người suy nghĩ về những công việc nào đó xấu thì họ sẽ bị xấu mà thôi.
Sống ở Mỹ:
Hãy chấp nhận sự bất công, vì cuộc sống này làm gì có sự công bằng. Tốt nhất là hãy tập thích nghi với nó.
Sống ở Mỹ:
Hãy tập thích nghi với những tình huống những người Việt sang đây trước coi thường những người mới sang. Người lao động trí thức coi thường những người lao động chân tay, người giàu khinh rẻ người nghèo…Vì suy cho cùng, đã mang dòng máu Việt Nam thì sống ở đâu cũng đều có những nét giống nhau.
Sống ở Mỹ:
Hãy xác định gia đình là trên hết, vì điều này có thể sẽ chống lại cái cảm giác đôi khi bị cô đơn, lạnh lẽo nơi đất khách quê người, dù có hay không có bà con thân thuộc ở nơi đây.
Sống ở Mỹ:
Hãy tránh xa với casino và shopping vô tội vạ, vì hai chứng bệnh này đã lấy đi không biết bao nhiêu tiền của Người Việt chúng ta.
Sống ở Mỹ:
Hãy cân bằng thời gian dành cho công việc và con cái, bởi vì chúng ta sang đây đa số là vì con cái, nếu vì ham tiền quá mà để con cái bị hư hỏng hoặc không được học hành đến nơi đến chốn, là một lỗi lầm mà chúng ta không thể tha thứ cho mình được.
Sống ở Mỹ:
Hãy quên đi quá khứ dù “huy hoàng” hay “tăm tối” khi còn ở Việt Nam. Quá khứ xin hãy để chúng ngủ yên, chúng ta hãy tập trung cho hiện tại và tương lai. Sự dằn vặt hoặc tiếc nuối, chẳng mang đến ích lợi gì cả cho bản thân và gia đình.
Sống ở Mỹ:
Đôi khi cũng nên chấp nhận một vài sự chỉ trích của người thân, bạn bè ở quê nhà, có thể chỉ vì lâu quá không gọi điện thoại hỏi thăm,…, đơn giản là ở Mỹ không có nhiều “tỷ phú thời gian “ như ở Việt Nam.
Sống ở Mỹ:
Đa số có chung công thức: Ở nhờ nhà người bảo lãnh -> Share phòng -> Thuê nhà (apartment) -> Mua nhà riêng. Tùy sự may mắn và thực lực tài chính của mỗi người mà có thể cắt bớt hoặc thêm vào cái vòng xoay này.
Sống ở Mỹ:
Hãy luôn sống dưới mức thu nhập mà mình đang có, bởi vì biết đâu ngày mai chúng ta lại bị mất việc làm.
Sống ở Mỹ:
Đừng đánh giá đồng hương qua chiếc xe đang chạy hay chiếc ví hàng hiệu trên vai, bởi vì đa số đều xuất phát từ việc cà thẻ tín dụng (hoặc vay mượn) trả sau.
Sống ở Mỹ:
Khi đi làm trong ở những nơi đông người Việt, hãy chuẩn bị tinh thần bị “ma cũ ma mới”.
Sống ở Mỹ:
Không xài Creditcard, không vay mượn để build credit score là một sự “mất mát” to lớn, bởi vì khi đã có score tốt, chúng ta có thể mua nhà, xe…với lãi suất thấp, được xài tiền với lãi suất 0% của các công ty phát hành thẻ creditcard.
Sống ở Mỹ:
Không biết lái xe coi như chân bị cụt, không biết giao tiếp tiếng Anh coi như bị mắc bệnh câm điếc. Vì vậy, nên dành thời gian cho việc trau dồi tiếng Anh hàng ngày, thay vì “đầu tư” thời gian vô những thứ vô bổ khác.
Sống ở Mỹ:
Hãy chấp nhận bị những người làm việc chung “đánh giá” về tiếng Anh của mình, về văn hóa giao tiếp của mình, bởi vì dù có giỏi bao nhiêu đi chăng nữa thì tiếng Anh của những người mới qua dưới 10 năm như mình không thể nào được “trôi chảy” như những người sang đây lâu và học hành ở đây được.
Sống ở Mỹ:
Nên biết cái công thức 6M, đó là khoảng dự trữ cần có 6 tháng trả tiền nhà, trong thời gian 6 tháng hưởng tiền thất nghiệp, nếu rơi vào trường hợp không may bị cho laid off.
Sống ở Mỹ :
Hãy đừng đặt trong đầu một chữ "sĩ " to tướng. Khi mới sang đây, hãy chấp nhận làm tất cả mọi việc, miễn sao có thể kiếm được tiền một cách hợp pháp, thực hành giao tiếp tiếng anh, kiếm cơ hội quay về với công việc sở trường của mình.
Sống ở Mỹ:
Học thêm được một từ tiếng Anh, nói thêm được một câu giao tiếp chuẩn giọng Mỹ, đọc được một bài viết, trang sách, viết thêm một dòng email bằng tiếng Mỹ…không thể quy đổi ra tờ $20, $50, $100 mà còn hơn thế nữa. Vì nó sẽ mở ra nhiều cánh cửa với nhiều cơ hội tốt cho chúng ta công việc cũng như khi tìm việc, dạy dỗ con cái, học hành…
Sống ở Mỹ:
Nếu có điều kiện thì nên học lại hoặc học cao hơn nữa, nếu mình không thể học được thì hãy đầu tư tất cả vào việc học hành của con cái, để nhiều năm và nhiều năm sau nữa, khi nhìn lại những gì đã qua và sự trưởng thành của con cái, chúng ta có thể tự hào và mỉm cười: chúng ta đã là một trong những người cha (mẹ) tuyệt vời nhất trên quả đất này!
st. Show more 1 month ago







