Lễ Vu Lan- Mùa Báo Hiếu
Lễ Vu Lan- Mùa Báo Hiếu
Thursday August 15, 2019 ( Ngày 15 tháng 7 Âm Lịch)
Thời gian cứ thế thấm thoát thoi đưa chỉ còn mấy ngày nữa thôi là một mùa lễ Vu lan báo hiếu lại về trong niềm hân hoan chung của tất cả mọi người cùng hướng đến hai đấng sinh thành!
Ý nghĩa ngày lễ Vu Lan
Lễ Vu Lan báo hiếu không chỉ là ngày dành cho các phật tử đó còn là mùa báo ân, báo hiếu của tất cả những người con dành cho bố mẹ đã sinh thành và dưỡng dục mình.
Đây còn là dịp nhắc nhở các thế hệ con cháu nhớ tới công ơn dưỡng dục sinh thành của ông bà, cha mẹ cũng như tổ tiên và các anh hùng dân tộc đã có công với đất nước.
Ngoài ra, đây còn là dịp mọi người tìm về cội nguồn.
Cách tỏ lòng thành kính trong ngày lễ Vu Lan
Theo giáo lý Phật dạy, việc tỏ lòng thành kính biết ơn đấng sinh thành của mỗi người có nhiều cách khác nhau.
Vào ngày này, các phật tử thường làm lễ cúng dường, lễ cầu siêu, làm phúc bố thí, phóng sinh để tích phước cầu an, cầu mong cho cha mẹ được tăng phúc tăng thọ, hóa giải nghiệp chướng...
Dịp lễ Vu Lan , mỗi người thường được cài lên áo một bông hoa hồng: màu đỏ cho người còn mẹ và màu trắng cho ai đã mất mẹ.
Với những ai may mắn được cài bông hồng đỏ trên ngực áo thì được nhắc nhở hãy cố gắng hết lòng vâng lời, hiếu kính, lễ phép với cha mẹ.
Còn người cài hoa trắng sẽ thấy như một sự nhắc nhở không bao giờ quên ơn cha mẹ, đồng thời giữ nề nếp gia phong anh em hòa thuận.
Phong tục cài hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng vào dịp Vu Lan là do Thiền sư Thích Nhất Hạnh khởi xướng vào thập niên 60 của thế kỉ trước để tăng thêm ý nghĩa văn hóa cho lễ hội này, nhất là để con cái nhớ về cha mẹ dù còn hay mất.
Ý Nghĩa bông hồng cài trên ngực áo
Một nét đẹp trong ngày Vu Lan sau này là trong buổi lễ, có kèm theo chương trình "bông hồng cài áo". Trong buổi lễ thiêng liêng ấy, ai còn cha mẹ sẽ được cài lên ngực áo một đoá hoa hồng, ai mất cha mẹ được cài lên ngực đoá hồng trắng. Ý nghĩa thì hay, nhưng nếu nhận xét một cách sâu sắc thì chúng ta thấy có chỗ lấn cấn.
Nếu trường hợp người tham dự buổi lễ còn cha mà mất mẹ, hay còn mẹ mà mất cha, thì ban tổ chức gắn hoa màu gì cho những vị này? Chúng tôi đề nghị ban tổ chức nên gắn lên ngực mỗi người hai đoá hoa nhỏ.
Ai còn đủ cha mẹ thì cài lên ngực hai đoá hoa hồng. Nếu mất cha còn mẹ, hay mất mẹ còn cha, thì gắn một hoa hồng và một hoa trắng, để người được gắn hoa được an ủi phần nào.
Tại sao làm con phải có hiếu?
Mỗi người chúng ta có mặt trên cõi đời này là nhờ vào tinh cha huyết mẹ. Mẹ cưu mang chín tháng mười ngày, nặng nhọc như đội núi, ngày đêm như bệnh nặng. Khi sanh nở thì gan ruột như bị xé rách đau đớn mê man, nên ơn sanh thành của cha mẹ kể sao cho xiết.
Người ta thường nói trong cuộc sống, không có hạnh phúc nào lớn hơn hạnh phúc còn cha mẹ, và không có bất hạnh nào lớn hơn bất hạnh của kẻ mồ côi.
Điều này khi ai đã trải qua mới thấy thấm thía. Không có mẹ bên cạnh ai lo bú mớm tắm rửa ẳm bồng chăm sóc chúng ta? Không có cha bên cạnh ai lo tảo tần làm việc kiếm tiền nuôi nấng dạy dỗ chúng ta? Lúc còn nhỏ chúng ta cần cha mẹ mỗi phút mỗi giây ngay lúc khoẻ mạnh cũng như lúc trái gió trở trời đau ốm.
Khi lớn lên, ra đời, chúng ta chạy đua theo đời, mê say sự nghiệp, bận lo lắng tô bồi cho hạnh phúc lứa đôi, hay bận lo chăm sóc cho con cái của riêng mình quên bẳng đi cha mẹ. Vì bận rộn nên chúng ta không cảm nhận rõ sự cần thiết cha mẹbên cạnh chúng ta.
Chỉ khi nào gặp cảnh ngộ không may, làm ăn thất bại, vợ bỏ, chồng bỏ, con hư, khi tám ngọn gió đời quật chúng ta nghiêng ngã, vùi dập chúng ta đến nỗi chúng ta không còn niềm tin đối với người xung quanh. Lúc đó chúng ta mới chợt tỉnh ra rằng, chúng ta còn cha mẹ.
Cha mẹ lúc nào cũng vẫn là chiếc nôi ấm áp cho chúng ta quay về nương tựa. Cha mẹ đón nhận chúng ta vô điều kiệndù chúng ta thành công hay thất bại, dù chúng ta hạnh phúc hay khổ đau. Ân sủng thiêng liêng ấy, tình cảm cho đi bao la bất tận ấy, ta có thể tìm được nơi đâu, ngoài cha mẹ của chúng ta?
Cho nên việc phụng dưỡng cha mẹ không phải chỉ là trách nhiệm và bổn phận của người làm con, mà đó là một sứ mệnh thiêng liêng. Dù nỗ lực để tận hiếu nhưng công ơn cha mẹ thật rất khó mà đáp đền.
Trong kinh Tăng Chi I, Đức Phật dạy: "Có 2 hạng người, này các Tỷ kheo, ta nói không thể trả ơnđược. Thế nào là hai? Mẹ và cha. Nếu một bên vai cõng mẹ, một bên vai cõng cha, làm vậy suốt 100 năm cho đến khi các người 100 tuổi. Nếu đấm bóp, tắm rửa, và dẫu tại đấy họ có đại tiểu tiện, như vậy cũng chưa làm đủ hay trả ơn đủ mẹ và cha!"
Hiếu đạo theo Phật giáo, không phải chỉ cung kính cha mẹ và phụng dưỡng cha mẹ về mặt vật chất là đủ, mà chúng ta còn cần phải khuyến hoá cha mẹ trở về Chánh pháp để giúp cha mẹ thoát khỏicảnh bị đọa lạc sau khi lìa đời.
Đó mới là cách báo hiếu trọn vẹn, bởi vì trong Kinh Hiếu Tử có nói:"Cúng dường tiền bạc vật chất cho cha mẹ không bằng khuyên cha mẹ làm việc lành, bỏ việc ác. Nếu không thể cải hoá cha mẹ phụng trì Tam Bảo thời tuy có hiếu dưỡng cha mẹ cũng gọi là bất hiếu.
Cha mẹ hung ngược, dâm dật, tà ngụy, trái đạo... người con phải hết sức ngăn cản mới gọi là con có hiếu"
Con cái sống hiếu đạo với cha mẹ tạo phước đức vô lượng chừng nào thì tội bất hiếu là tội lớn chừng đó. Đức Phật xác định: "Điều ác nhất không gì hơn bất hiếu" (Kinh Nhẫn Nhục).
Tóm lại, Vu Lan Bồn là ngày Lễ báo hiếu vô cùng cao đẹp của Phật giáo nói riêng và là ngày lễ hội báo hiếu nói chung của mọi người con hiếu trên thế gian này. Lễ Vu Lan mang một ý nghĩa thật thiêng liêng cao cả, giúp cho con cái nghĩ nhớ đến công ơn cha mẹ, khơi dậy trong lòng họ tinh thần báo hiếuđáng quý, đang trân trọng.
Riêng chúng ta là người con Phật nhận thức sâu sắc lời Phật dạy, đối với cha mẹ ngày nào cũng là ngày Vu Lan, vì cuộc đời vô thường, ai biết được một ngày nào đó chúng tamồ côi cha mẹ, hay chính chúng ta lại là người ra đi trước cha mẹ.
Cho nên báo hiếu mẹ cha chúng tabáo hiếu hằng ngày chứ không chờ đến ngày Lễ Vu Lan. Tuy nhiên hôm nay mùa Vu Lan lại về, thời gian này ghi đậm trong tâm chúng ta là mùa báo hiếu vì thế chúng ta cùng nhau nỗ lực tinh tấn thực hành hạnh hiếu, để báo đáp thâm ân của cha mẹ vậy./.
THÍCH NỮ HẰNG NHƯ
(August 16-2017)
HOÀI NIỆM XƯA
Tác giả: caxi
Con nhớ lắm tình thương độ lượng
Dấu chân xưa ẩn hiện sân trường
Bóng dáng nào con mãi vấn vương
Giờ tan học vòng tay sung sướng
Lớp vỡ lòng thấy con non tuổi
Mắt mẹ buồn rưng rức lệ rơi
Con khóc nhòe cũng gọi mẹ õi.
Chờ con với ... chờ con mẹ hỡi!
Mẹ bảo rằng thôi đi kẻo trễ
Ðể mẹ về mua bán chiều hôm
Trên đường mòn khuất bóng vườn thơm
Nhìn dáng mẹ hao gầy thấp thỏm
Gánh hàng rong trải lòng thăm thẳm
Nỗi cơ hàn níu mẹ quanh năm
Buổi cơm chiều cũng quá xa xăm
Đời của mẹ bùi ngùi trái cấm
Nhưng những tưởng nay còn có mẹ
Cũng ngỡ rằng còn mẹ chở che
Đâu ngờ rằng bão đỗ bờ tre
Rồi cũng thế cha về với mẹ
Cuộc đời con bấy năm lặng lẽ
Khóc cho đời .... khóc mẹ thương cha
Khóc ngày xưa .... mẹ dắt đến trường
Cũng khóc lúc cha nhiều vất vả
Ôi! tình thương mẹ cha - biển cả
Đấng sanh thành dưỡng dục bao la
Lòng từ bi mở cửa hải hà.
Trên dương thế cũng là tâm Phật
Đời mẹ cha cho đi không nhận
Con nghẹn ngào thương phận siêu linh.
THƯƠNG MẸ
Tác giả: caxi
Bao nhiêu năm vắng bóng mẹ hiền
Sầu – thương – nhớ ngập tràn tâm thức
Con đã chết với đời hư thực
Chết cõi lòng tắt lịm tình riêng
Bởi mẹ là cung bậc thiêng liêng
Không thể thiếu, thiên đường là mẹ
Con biết chắc không ai bằng mẹ
Đấng mẫu từ dìu bước cho con.
Mẹ ra đi khi tuổi còn son
Con ở lại nát tan gan ruột
Nhìn ảnh mẹ lòng con não nuột
Giữa bàn thờ nghi ngút khói bay
Hương hồn ai ẩn hiện nơi này
Có phải mẹ, đông về đan áo?
Thương nhớ lắm mẹ hiền tần tảo
Dáng mẹ gầy phủ lối con đi
Ơn của mẹ tợ núi tu di
Sinh, dưỡng dục một đời quạnh quẽ
Chẳng sánh được vầng dương với mẹ
Bởi trên đời chỉ mẹ bình minh
Mở cửa lòng, nặng trĩu hy sinh
Sưởi ấm cả cuộc đời con trẻ
Giờ mất mẹ đời này buồn tẻ
Chẳng còn gì, tử biệt - sinh ly
Con nguyện cầu bồ tát từ bi
Dìu dắt mẹ đến bờ giác ngộ
Dù cố nén chẳng ngăn lệ đổ
Suối lệ trào sóng vỗ lòng con
Thuở sinh tiền tội, phước vì con
Nay cầu nguyện phật, trời thương mẹ
Con sấm hối đêm ngày lặng lẽ
Khấn nguyện cầu cho mẹ hồn siêu….
BÔNG HỒNG CÀI ÁO -Ca Sĩ Khánh Ly trình bày
Bông Hồng Cài Áo
Nhạc Phạm Thế Mỹ
Thơ Thích Nhất Hạnh
***
Một bông Hồng cho em
Một bông Hồng cho anh
Và một bông Hồng cho những ai
Cho những ai đang còn Mẹ
Đang còn Mẹ để lòng vui sướng hơn
Rủi mai này Mẹ hiền có mất đi
Như đóa hoa không mặt trời
Như trẻ thơ không nụ cười
ngỡ đời mình không lớn khôn thêm
Như bầu trời thiếu ánh sao đêm
Mẹ, Mẹ là giòng suối dịu hiền
Mẹ, Mẹ là bài hát thần tiên
Là bóng mát trên cao
Là mắt sáng trăng sao
Là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối
Mẹ, Mẹ là lọn mía ngọt ngào
Mẹ, Mẹ là nải chuối buồng cau
Là tiếng dế đêm thâu
Là nắng ấm nương dâu
Là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời
Rồi một chiều nào đó anh về nhìn Mẹ yêu, nhìn thật lâu
Rồi nói, nói với Mẹ rằng "Mẹ ơi, Mẹ ơi, Mẹ có biết hay không ?"
-Biết gì ? "Biết là, biết là con thương Mẹ không ?"
Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó anh
Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó em
Thì xin anh, thì xin em
Hãy cùng tôi vui sướng đi.
Kim Quy st tổng hợp