VIỆN DƯỠNG LÃO - BS Trần Công Bảo
Thăm viện dưỡng lão có người gốc Việt giữa đại dịch COVID-19
WESTMINSTER, California – Đọc qua con số hàng ngàn người trong các viện dưỡng lão ở California bị nhiễm COVID-19, chúng tôi chợt nhớ lại một trong những “ổ dịch” đầu tiên của nước Mỹ là viện dưỡng lão “Life Care Center” (ngoại ô Seattle, Washington), nơi nhiều người cao niên thiệt mạng vì virus Corona, rồi hình ảnh những thi thể nằm xếp lớp trong một viện dưỡng lão ở tiểu bang New Jersey,…
Đau đáu trong lòng nỗi đau xót, như người thân của mình trong hoàn cảnh ấy, phóng viên Người Việt đi tìm hiểu các viện dưỡng lão tại Orange County, nơi có nhiều cư dân là người Việt Nam.
Nơi nào cũng từ chối cho thăm
Theo danh sách các viện dưỡng lão có trên website của Bộ Y Tế Công Cộng California (cdph.ca.gov), chúng tôi kiếm website của một số viện dưỡng lão đã có người nhiễm COVID-19, mục đích để tìm hiểu về tình hình của các cư dân, biện pháp ngăn ngừa lây nhiễm, sự an toàn của nhân viên y tế,…. trong lúc ai cũng phải bị cách ly như hiện nay.
Có trong tay mấy số phone của các viện dưỡng lão khu vực Orange County, chúng tôi gọi đến từng nơi, nhưng kết cục chỉ nhận được những câu trả lời, đại loại: “Không thể, không ai được phép đến đây vào lúc này, kể cả thân nhân,” hoặc “Cô muốn gặp khoa nào, ok để tôi chuyển máy,” nhưng sau đó là một “sự im lặng” kéo dài hơn 5 phút.
Một nơi khác, sau khi nghe chúng tôi giới thiệu là phóng viên nhật báo Người Việt, muốn gặp người có trách nhiệm, người bên kia trả lời rất nhanh: “Muốn gặp manager? Cô cần phải lấy hẹn nhé, à mà bây giờ chúng tôi rất bận, không tiếp ai được đâu. Cô còn cần gì nữa không?” Chúng tôi chưa kịp trả lời, đã nghe câu chúc “You have a good day!” Xong!
May sao, sau đó, chúng tôi nhận được nhiều sự giúp đỡ, và liên lạc được hai viện dưỡng lão rất gần khu Little Saigon, nơi có đông người cao niên là người Việt.
Trong mùa dịch bệnh, sinh hoạt của các cư dân trong Mission Palms. Healthcare Center không thay đổi nhiều. Trong hình, các cư dân đang xem truyền hình. (Hình: Kim Do cung cấp)Ngồi cách 6 feet và mang khẩu trang
Trái ngược với những cú phone trước, khi gọi đến Pacific Heaven Healthecare Center, người đại diện là chị Nhi Phan, trả lời: “Từ ngày có dịch bệnh COVID-19, theo quy tắc mới, chúng tôi không thể tiếp khách trong văn phòng, nhưng là nhà báo, chị có thể đến đây bất cứ lúc nào, chúng ta cùng ngồi ở bên ngoài, nơi có vườn cây rất thơ mộng để nói chuyện.”
Chúng tôi vội vã lên xe, không quên câu nhắc của chị Nhi Phan: “Chúng ta sẽ ngồi cách nhau 6 feet, và nhớ mang khẩu trang nhé!”
Pacific Heaven Healthecare Center tọa lạc tại thành phố Garden Grove, nằm giữa hai thành phố Westminster và Santa Ana, lái xe khoảng 10 phút từ Orange và Fountain Valley.
Hai giờ trưa, trời nắng chang chang, nhưng phía trước của Pacific Heaven Healthecare Center dưới tàng cây to, bên cạnh là vườn hoa, chúng tôi không cảm thấy nóng nực.
Chị Nhi Phan cho biết viện dưỡng lão này có 99 giường, trong đó 44 bệnh nhân phải sử dụng ống thở, và 55 giường cho người dưỡng bệnh ngắn hoặc dài hạn. Theo chị Nhi, có “cư dân” ở đây tới hơn 10 năm.
“Trước khi dịch bệnh xảy ra, thân nhân của các bác được vào thăm hàng ngày. Nhưng mấy tháng qua họ không được vào bên trong nữa, nhiều người phải đứng ngoài cửa sổ, gọi phone nói chuyện và nhìn ông bà, cha mẹ mình qua tấm kiếng thôi, thương lắm! Dù thế nào cũng phải chịu, để giữ an toàn cho các bác và cho mọi người mà,” chị Nhi nói.
Nhưng khi có lệnh “ở tại nhà,” con cháu của các bác cũng không thể đến tận nơi mà nhìn qua cửa, họ đành phải liên lạc qua phone, hoặc “facetime” tại nhà.
Chị Nhi kể, từ khi có lệnh cách ly, phone của chị hoạt động liên tục, không ngưng nghỉ. “Nhiều khi nửa đêm người nhà sốt ruột, cũng gọi hoặc text hỏi thăm, chúng tôi rất hiểu nỗi lo lắng của thân nhân, nhất là trong mùa dịch này. Nếu quá khuya thì không thể làm gì được, nhưng qua sáng hôm sau là chúng tôi liên lạc ngay với người nhà để thông báo tình hình của các bác trong này. Có khi các cô nhân viên phải chụp hình các bác, gửi qua phone cho người nhà để họ yên tâm.”
Có khoảng 60-70% cư dân của Pacific Heaven Healthecare Center là người Việt, còn lại là người Mỹ, Mexico, Đại Hàn. Theo chị Nhi, hiện tại ngoài nhân viên y tế, toàn bộ cư dân đều phải đeo khẩu trang (mask). Các bác được nhắc nhở rửa tay thường xuyên bằng nước diệt khuẩn, xà bông, và nếu có muốn ‘trò chuyện’ với nhau thì phải cách xa 6 feet.
Các nhân viên Mission Palms Healthcare Center. (Hình: Kim Do cung cấp)Nơi chăm sóc bệnh nhân và người cao niên, những người dễ bị tổn thương vì COVID-19 đều trong tình trạng nguy hiểm, nhưng Pacific Heaven Healthecare Center chưa phải đối mặt với khó khăn về nhân viên, cũng như thiết bị y tế.
Chị Nhi kể: “Chúng tôi luôn có từ 200-250 nhân viên, làm theo ca. Y tá trưởng, và phụ tá y tá trưởng là hai người thường trực. Mỗi ‘station’ có 2 RN (Registered nurse), 3 LVN (licensed vocational nurse) và những nhân viên làm vệ sinh, tắm, thay đồ cho các bác.”
Theo chị Nhi, tất cả các nhân viên có đầy đủ thiết bị PPE (personal protective equipment) y như trong nhà thương, như mask, găng tay, tấm che mặt, quần áo bảo hộ,…
Trong lúc nói chuyện, chúng tôi thấy những nhân viên trước khi bước vô bên trong để làm việc đều phải xịt chất khử trùng vào giầy, rửa tay, và được đo nhiệt độ ngay sau cánh cửa.
“Sau đó, họ còn phải vô phòng khử trùng, thay quần áo, mặc đồ bảo hộ, đeo mặt nạ, găng tay,…Với nhân viên làm part-time, chúng tôi khuyến khích chỉ nên làm một chỗ để không đi từ nhà dưỡng lão này qua nhà dưỡng lão khác, vì như thế dễ bị lây bệnh.” Chị Nhi nói.
“Phải đeo khẩu trang, và thấy nhân viên y tế trang bị đủ thứ trên mình, rồi không được gặp mặt con cháu, các bác có thắc mắc gì không?,” chúng tôi hỏi.
Chị Nhi cười, nói: “Có chứ, nhưng ngay từ đầu dịch bệnh, chúng tôi đã giải thích, rồi qua phone của con cháu, các bác rất hiểu. Vả lại, những hoạt động hàng ngày không làm cho các bác buồn.”
Chị Nhi kể tiếp: “Trước đây tuần nào cũng có chương trình văn nghệ phục vụ, như chương trình Phượng Tím, các buổi ca hát của anh Michael, rồi còn có các linh mục hoặc ni cô vào thăm nom, nói chuyện. Các bác mê nhất cải lương, nhưng bây giờ không được nghe, các cô nhân viên phải hát hò, chọc ghẹo cho các bác vui, mở cải lương cho các bác nghe. Chỉ có các anh chị hay tới phục vụ, cứ gọi cho tôi than buồn vì không được vào hát cho mấy bác nghe. Họ đang rất mong tới ngày được gặp lại các bác.”
Dù bên ngoài dịch bệnh thế nào, bên trong viện dưỡng lão, cuộc sống của các bác không thay đổi: sáng uống cà phê, dùng điểm tâm, đọc báo Người Việt; bác nào muốn ra sân chơi thì các cô lại đẩy ra sân sau tắm nắng, hưởng khí trời. Tất nhiên mọi thứ có khác trước là ai cũng phải đứng cách nhau 6 feet. Còn bác nào muốn nói chuyện với con cháu thì lại được “facetime.” Các bữa trưa và chiều đều có món ăn Việt Nam, không cơm thì bún bò, bánh cuốn, hủ tiếu,…
Đang lúc chuyện trò, chị Nhi bỗng dừng lại khi thấy một y tá bước từ trong ra, hỏi: “Hi Ryan, xong việc rồi hả?’ Quay sang chúng tôi, chị giới thiệu: “Đây là anh trưởng khu Rehab (Khu phục hồi chức năng).
Ryan Chen, dừng lại, đứng cách chúng tôi đúng 6 feet, nói chuyện: “Tôi sang Mỹ từ năm lên 6, và ở đây đã hơn 40 năm. Hơn 20 năm qua tôi làm việc cho viện dưỡng lão này. Chẳng muốn đi làm chỗ khác đâu, vì ở đây sạch sẽ, thơm tho, vui nhộn lắm. Ba tôi là người Trung Hoa, nhân viên của tôi đa số là người Việt Nam, tôi nói được chút tiếng Việt thôi, nói tiếng Mỹ thế này, dễ hơn.”
Khỏe hơn khi “bị cách ly”
Vào giữa Tháng Tư, báo chí đưa tin một trung tâm chăm sóc người già tại thị trấn Andover, quận Sussex, tiểu bang New Jersey, có 17 thi thể chất trong một gian phòng nhỏ và nơi đây từng có cư dân và nhân viên y tế nhiễm COVID-19. Bản tin đã khiến nhiều người có thân nhân sống trong viện dưỡng lão hết sức hoảng sợ. Có người đến xin đem ông bà, cha mẹ của mình về nhà.
Nhân viên Pacific Heaven Healthcare Center phải xịt giầy khử trùng và rửa tay trước khi vào làm việc. (Hình: Đoan Trang)
Nhưng ở Pacific Heaven Healthecare Center không có chuyện ấy.
Chị Nhi cho biết: “Không ai được về vào lúc này, mà người nhà cũng không muốn cho bệnh nhân về khi dịch bệnh đang xảy ra, vì trong đây là an toàn nhất rồi.”
“Chính vì phải chăm sóc cẩn thận hơn, chu đáo hơn cho các bác, nên đội ngũ nhân viên y tế của chúng tôi rất cực. Phải nói là họ đã phải hy sinh nhiều lắm, không khác gì những anh hùng ngoài tuyến đầu của trận chiến chống COVID-19.”
Một viện dưỡng lão khác là Mission Palms Healthcare Center, trong khu Little Saigon, thành phố Westminster còn có tới 96% cư dân là người Việt, 4% còn lại là người Mỹ và Mexico.
Chị Kim Do, người đại diện của trung tâm chăm sóc sức khỏe này cho biết chưa có trường hợp nhiễm COVID-19 xảy ra nơi đây.
“Chúng tôi cẩn trọng tuyệt đối vì sự an toàn của các bác, cũng như nhân viên ngay từ những ngày đầu của dịch bệnh. Hiện nay chúng tôi có 99 bác, không có bác nào bệnh nặng phải thở máy, toàn bộ chỉ dưỡng già, hoặc người bệnh đang tập vật lý trị liệu thôi.”
Cũng theo chị Kim Do, chỉ có một ít thay đổi từ trước và sau khi dịch bệnh, là thân nhân không được vô thăm. “Cũng có mấy bác nhớ nhà, hỏi: Sao mấy tháng nay sao không thấy ai vô thăm tôi nhỉ?,” tôi giải thích cho bác nghe, thế là bác vui vẻ, chẳng thắc mắc hay than phiền gì cả.
Theo chị Kim Do, kể từ khi có lệnh cách ly của Thống Đốc Gavin Newsom, toàn bộ giao tiếp từ trung tâm với bên ngoài, với thân nhân đều qua facetime. Ngay cả các sĩ cũng không vào, trừ khi có trường hợp khẩn cấp.
“Trong này bác nào cũng có điện thoại để liên lạc với con cháu ở nhà, bác nào cần facetime để gặp mặt người nhà, các cô đều giúp, bất cứ lúc nào,” chị Kim Do kể.
“Sáng nay tôi hỏi một cụ bà: Bà ơi, hết dịch, bà về nhà nhé!” Bà trả lời: “Không, tôi chẳng về đâu. Tôi về ai lo cho tôi như các cô.” Cụ bà năm nay đã 107 tuổi nhưng không có bệnh tật gì, đầu óc rất minh mẫn.
Hàng ngày, tại Mission Palms Healthcare Center, các bác được chơi bingo, xem truyền hình, ca nhạc,…
“Trước đây các hội đoàn Công Giáo, Phật Giáo, các ca sĩ hay đến chơi và hát cho các bác nghe, nhưng từ khi khách không được vào, các nhân viên thay phiên nhau hát và múa phục vụ các bác,” chị Kim Do nói. “Lúc nào bận quá, các cô lại mở Paris By Night hay phim ảnh cho các bác xem. Mấy bữa nay mọi người phải ‘ở nhà’, chẳng ai đi đâu được, tôi nói vui với các bác: Các bác ơi, ‘bị cách ly’ như các bác không khổ như tụi con ở ngoài đâu!”
“Trước đây các hội đoàn Công Giáo, Phật Giáo, các ca sĩ hay đến chơi và hát cho các bác nghe, nhưng từ khi khách không được vào, các nhân viên thay phiên nhau hát và múa phục vụ các bác,” chị Kim Do nói. “Lúc nào bận quá, các cô lại mở Paris By Night hay phim ảnh cho các bác xem. Mấy bữa nay mọi người phải ‘ở nhà’, chẳng ai đi đâu được, tôi nói vui với các bác: Các bác ơi, ‘bị cách ly’ như các bác không khổ như tụi con ở ngoài đâu!”
Chị Kim Do cho biết, trước đây người nhà vào thăm thường đem đồ ăn thức uống, bánh trái theo ý thích của các bác, rồi còn cho các bác uống thuốc nam, thuốc bắc. “Làm thế chúng tôi kiểm soát không nổi, vì có nhiều bác bệnh cao mỡ, cao máu, tiểu đường, cần phải kiêng ăn. Từ khi người nhà không vào, các bác được ăn uống thực phẩm lành mạnh, được chăm sóc kỹ càng, nên sức khỏe của các bác ổn định hơn rất nhiều.”
Khi chưa có dịch bệnh, các nhân viên Pacific Heaven Healthcare Center thường đưa các bác ra sân sau tắm nắng và chơi đùa. (Hình: Pacific Heaven Healthcare Center)
Những người hy sinh thầm lặng
Mission Palms Healthcare Center hiện có 150-200 nhân viên làm việc theo ba ca. Vì nhân viên phải ra-vào thay ca, nên việc giữ an toàn cho mọi người đã được quan tâm ngay từ đầu dịch.
Chị Kim Do nói: “Chúng tôi kiểm tra kỹ lắm, nhân viên vô làm đều được đo nhiệt độ, ai có biểu hiện gì thấy không ổn, chúng tôi cho đi khám bệnh ngay.”
Chị Kim Do thừa nhận mấy tháng trong mùa dịch bệnh này, nhân viên ở đây bận hơn ngày thường rất nhiều. Ngoài việc thăm khám, phục vụ và chăm sóc thường nhật, mọi người đều phải quan tâm hơn đến sức khỏe của từng bác. Chỉ cần bác nào hơi sổ mũi, ho, hay mệt là đều chuyển sang phòng cách ly riêng để tránh lây bệnh cho người khác.
Tương tự ở Pacific Heaven Healthecare Center, Mission Palms Healthcare Center cũng không có tình trạng thiếu nhân viên hay thiết bị y tế. “Có chăng là khẩu trang lúc ban đầu. Khi đó chúng tôi săn lùng khắp nơi để mua, mà chỗ nào cũng hết hàng, ở Amazon lại càng không order được.” Chị Kim Do kể.
“Tạ ơn Chúa, chỉ sau đó vài tuần, rất nhiều quý vị ân nhân đã đem khẩu trang đến tặng, nên chúng tôi không còn thiếu nữa.”
“Các cô y tá, nhân viên phải đeo khẩu trang suốt ca trực, tôi cũng vậy, và chỉ khi bước ra ngoài, tôi mới cảm thấy thật sự mình được…thở. Thế mới hiểu, đội ngũ y, bác sĩ, nhân viên y tế phải tranh đấu ghê lắm. Bỏ thì ai lo cho các bác đây! Đã chọn ngành nghề này là phải hy sinh, phải có trái tim và làm việc vì lương tâm, trách nhiệm.”
Đại diện Pacific Heaven Healthecare Center và Mission Palms Healthcare Center, chị Nhi Phan và chị Kim Do đều cho biết dù trong mùa dịch bệnh, cả hai trung tâm này đều không ngừng nhận đơn ghi danh. “Với bệnh nhân mới do nhà thương chuyển đến, chúng tôi yêu cầu họ phải đưa ít nhất 2 test COVID-19 có kết qủa âm tính, hỏi kỹ lịch sử bệnh trạng, thì mới nhận,” chị Nhi Phan nói.
Tương tự, chi Kim Do cũng cho biết: “Nếu trước đây khi nhận người mới, chúng tôi hỏi 5 câu, thì bây giờ phải hỏi tới 10 câu. Thà chúng tôi ít người, chứ không nhận ẩu, để rồi ảnh hưởng đến sức khỏe của cả building này. Và với người mới vô, chúng tôi luôn cách ly hai tuần đầu, trước khi hòa nhập với mọi người. Đã vô đây rồi, các bác đều là ông bà, cha mẹ của chúng tôi. Chúng tôi đều là ‘người nhà’ của nhau.”
Rời khỏi hai viện dưỡng lão này, chúng tôi cảm thấy yên tâm cho người cao niên gốc Việt sống trên đất Mỹ. Ít nhất, khi bên ngoài dịch bệnh vẫn đang hoành hành một cách khủng khiếp, thì trong đấy, ở độ tuổi “gần đất xa trời,” “chẳng còn gì để vui” này, các ông bà, các bác vẫn còn được lo chu toàn, từ việc chăm sóc sức khỏe, đến những hoạt động để giải khuây hàng ngày.
Và, điều quan trọng nhất, theo một cư dân người Việt từng tâm sự với chúng tôi: “Vào đây bà vẫn được nói tiếng Việt, như khi đang ở Việt Nam vậy con à. Thích lắm!” (kn)
▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬
VIỆN DƯỠNG LÃO
BS Trần Công Bảo
Cổ nhân có câu: "sinh, bệnh, lão, tử". Bốn giai đoạn này không ai có thể tránh khỏi.
Chuẩn bị ứng phó với bệnh tật và tuổi già của mình và của thân nhân mình là điều ai cũng có dịp nghĩ tới, kể cả chính kẻ viết bài này là tôi cũng đang sắp sửa bước vào tuổi “thất thập cổ lai hi”.
Anh bạn thân của tôi, Bs. TNT từ lâu có đề nghị tôi viết một bài về "Viện Dưỡng Lão" để giúp bà con mình có thêm một chút khái niệm về "Viện Dưỡng Lão" vì anh biết trong suốt 27 năm qua tôi đã liên tục săn sóc cho các cụ già tại các viện dưỡng lão, và cũng đã là "Giám Đốc Y Tế" (Medical Director) của nhiều "Viện Dưỡng Lão" trong vùng. Nay tôi muốn chia sẻ cùng qúy bạn một số kinh nghiệm và hiểu biết về "Viện Dưỡng Lão".
Trong Việt ngữ chúng ta thường dùng từ Viện Dưỡng Lão, nhưng trong Anh ngữ thì có nhiều từ khác nhau như Nursing home, Convalescent home, Rehabilitation and Nursing center, Skilled nursing facility (SNF), Rest home... Nói chung, "Viện Dưỡng Lão" là một nơi cho những người bị yếu kém về thể xác không thể tự săn sóc cho mình được trong cuộc sống hàng ngày. Thí dụ như không thể nấu nướng, giặt giũ, đi chợ... nặng hơn nữa như không đủ sức để làm những việc tối cần thiết cho cuộc sống như ăn uống, đi tiêu, đi tiểu... hoặc cần phải có thuốc men đúng lúc mà không thể tự làm được.
Khi nói tới "Viện Dưỡng Lão" người ta thường chỉ nghĩ tới những người già mà thôi. Thật ra có nhiều người "trẻ" nhưng vì tật bệnh không thể tự lo cho mình được cần phải có sự giúp đỡ của SNF (skilled nursing facility). Vậy thế nào là "Viện Dưỡng Lão"?
"Viện Dưỡng Lão" là nơi cung cấp những dịch vụ cần thiết cho cuộc sống hàng ngày cho những người không đủ khả năng lo cho chính mình. Tùy theo mức độ trầm trọng của bệnh tật mà có những "Viện Dưỡng Lão" khác nhau:
1- Skilled Nursing Facility (SKF):
là nơi cung cấp những dịch vụ cho những người bị khuyết tật nặng như tai biến mạch máu não gây nên bán thân bất toại, hôn mê lâu dài, hoàn toàn không còn khả năng ngay cả trong việc ăn, nuốt, tiêu, tiểu... Thường thường tại Skilled Nursing Facility có hai phần: phục hồi (rehabilitation) và săn sóc sức khỏe (nursing care). Có những người sau khi được giải phẫu thay xương khớp háng (hip replacement), thay đầu gối (knee replacement), hay mổ tim (bypass, thay valve tim)… cần thời gian tập dượt để phục hồi (rehabilitation). Sau đó họ có thể về nhà sinh hoạt bình thường cùng gia đình.
2- Intermediate care facility (ICF):
cung cấp dịch vụ cho những người bệnh như tật nguyền, già cả nhưng không cần săn sóc cao (intensive care). Thường thường những người này không có thân nhân để lo cho mình nên phải vào đây ở cho đến ngày cuối cùng (custody care).
3- Assisted living facility (ALF):
Thường thường những người vào Assisted living facility vẫn còn khả năng tự lo những nhu cầu căn bản như tắm rửa, thay quần áo, đi tiêu, đi tiểu một mình được. Họ chỉ cần giúp đỡ trong việc bếp núc, theo dõi thuốc men và chuyên chở đi thăm bác sĩ, nhà thờ, chùa chiền hay mua sắm lặt vặt. Họ vẫn còn phần nào "độc lập".
4- "Viện Dưỡng Lão"
cho những người quá lú lẫn (Alzheimer facility): có những bệnh nhân bị lú lẫn nặng, đến nỗi không nhận ra người thân như vợ, chồng, con cháu nữa. Không biết tự đi vào buồng tắm, phòng vệ sinh để làm những công việc tối thiểu. Họ không biết họ ở đâu, dễ đi lang thang và lạc đường. Nếu ở nhà thì phải có người lo cho 24/24. Những "Viện Dưỡng Lão" dành riêng cho những bệnh nhân này, thường là "locked facilty", cửa ra vào được khóa lại để bệnh nhân không thể đi lạc ra ngoài. Cách đây khá lâu đã có trường hợp một bệnh nhân đi ra khỏi viện, lạc đường, bị xe lửa cán chết! Từ đó có locked facilty. Đôi khi cũng có những viện bệnh nhân được gắn alarm vào cổ chân. Nếu bệnh nhân đi qua cửa thì alarm sẽ báo động và nhân viên sẽ kịp thời mang về lại.
NHỮNG DỊCH VỤ ĐƯỢC CUNG CẤP TẠI "VIỆN DƯỠNG LÃO":
Điều này tùy theo từng viện. Tuy nhiên những dịch vụ sau đây là cần thiết:
1- Phòng ngủ.
2- Ăn uống
3- Theo dõi thuốc men
4- Những điều tối thiểu hàng ngày như tắm rửa, thay quần áo, vệ sinh cá nhân...
5- 24/24 lo cho những trường hợp bệnh khẩn cấp.
6- Sinh hoạt hàng ngày như giải trí, tôn giáo...
7- Vật lý trị liệu. Dịch vụ này rất quan trọng để giúp người bệnh có thể phục hồi càng nhiều càng tốt. Trong vật lý trị liệu có nhiều dịch vụ khác nhau:
a. Tập dượt (physical therapy): như tập đi, tập lên xuống cầu thang, tập tự vào giường ngủ hay ra khỏi giường một cách an toàn, không vấp ngã...
b. Speech therapy: tập nói, tập nuốt khi ăn uống... Có những bệnh nhân bị stroke, không thể nói hay ăn được, cần được tập để phục hồi chức năng này.
c. Occupational therapy: Tập mang giầy, bí tất (vớ)... Tập sử dụng bếp gaz, bếp điện cho an toàn để tránh bị tai nạn.
1- Phòng ngủ.
2- Ăn uống
3- Theo dõi thuốc men
4- Những điều tối thiểu hàng ngày như tắm rửa, thay quần áo, vệ sinh cá nhân...
5- 24/24 lo cho những trường hợp bệnh khẩn cấp.
6- Sinh hoạt hàng ngày như giải trí, tôn giáo...
7- Vật lý trị liệu. Dịch vụ này rất quan trọng để giúp người bệnh có thể phục hồi càng nhiều càng tốt. Trong vật lý trị liệu có nhiều dịch vụ khác nhau:
a. Tập dượt (physical therapy): như tập đi, tập lên xuống cầu thang, tập tự vào giường ngủ hay ra khỏi giường một cách an toàn, không vấp ngã...
b. Speech therapy: tập nói, tập nuốt khi ăn uống... Có những bệnh nhân bị stroke, không thể nói hay ăn được, cần được tập để phục hồi chức năng này.
c. Occupational therapy: Tập mang giầy, bí tất (vớ)... Tập sử dụng bếp gaz, bếp điện cho an toàn để tránh bị tai nạn.
AI TRẢ TIỀN CHO VDL?
Có nhiều nguồn tài trợ khác nhau:
1- Medicare
2- Medicaid (ở California là Medi-Cal).
3- Bảo hiểm tư, có nhiều người mua sẵn bảo hiểm cho "Viện Dưỡng Lão".
4- Tiền để dành của người bệnh (personal funds).
1- Medicare
2- Medicaid (ở California là Medi-Cal).
3- Bảo hiểm tư, có nhiều người mua sẵn bảo hiểm cho "Viện Dưỡng Lão".
4- Tiền để dành của người bệnh (personal funds).
MEDICARE là do qũy liên bang, chỉ trả tối đa 100 ngày cho những bệnh nhân cần tập dượt để phục hồi khả năng tại một Skilled Nursing Facility (SNF). Thường những bệnh nhân bị stroke, gãy xương... cần dịch vụ này. Medicare KHÔNG TRẢ cho custody care.
MEDICAID là do qũy liên bang và tiểu bang. Qũy này trả nhiều hay ít là tùy từng tiểu bang. Medicaid trả cho dịch vụ y tế và custody care.
BẢO HIỂM TƯ: thì tùy theo từng trường hợp sẽ có những quyền lợi khác nhau, nhưng thường rất hạn chế.
Hiện nay người ta ước lượng trên nước Mỹ có khoảng 1.4 triệu người sống trong 15,800 "Viện Dưỡng Lão". Các "Viện Dưỡng Lão" này đặt dưới sự kiểm soát của bộ y tế, đặc biệt là do Centers for Medicare & Medicaid Services (CMS) giám sát. Hàng năm các "Viện Dưỡng Lão" đều phải trải qua một cuộc kiểm soát rất gắt gao (survey) của CMS. "Viện Dưỡng Lão" nào không đúng tiêu chuẩn thì có thể bị đóng cửa! Mục đích thanh tra của CMS là để bảo đảm cho các bệnh nhân tại "Viện Dưỡng Lão" được săn sóc an toàn, đầy đủ với phẩm chất cao. Đồng thời tránh những trường hợp bị bỏ bê (negligence) hay bạo hành (abuse) về thể xác lẫn tinh thần. Tại mỗi "Viện Dưỡng Lão" đều có lưu trữ hồ sơ kiểm soát cho công chúng xem. Bất cứ ai cũng có thể xem kết quả của các cuộc thanh sát này. Tất cả các "Viện Dưỡng Lão" đều phải có các biện pháp để bảo đảm sự săn sóc cho bệnh nhân theo đúng tiêu chuẩn. Nếu không sẽ bị phạt tiền, và có những trường hợp bị đóng cửa.
Trên đây tôi đã trình bày sơ qua về những điểm chính của "Viện Dưỡng Lão". Tuy nhiên, như quý bạn đã từng nghe và biết, có nhiều khác biệt giữa những "Viện Dưỡng Lão".
Theo tôi nhận xét thì quan niệm chung của mọi người là “không muốn vào "Viện Dưỡng Lão"". Chúng ta từng nghe những chuyện không tốt thì nhiều, mà những chuyện tốt thì ít. "Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa", là câu ngạn ngữ người mình vẫn nói từ xa xưa đến nay.
Tôi đã đọc không biết bao nhiêu là bài viết về việc con cái "bất hiếu", bỏ bố mẹ, ông bà vào "Viện Dưỡng Lão" rồi không đoái hoài tới. Tôi cũng thấy nhiều trường hợp các cụ vào "Viện Dưỡng Lão" một thời gian rồi không muốn về nhà với con cháu nữa! Trên đời này không có gì là tuyệt đối cả, trong cái hay có cái dở, và trong cái dở lại có thể tìm ra cái hay. Vậy chúng ta rút tỉa được kinh nghiệm gì trong vấn đề này? Tôi chỉ xin nêu lên những nhận xét chủ quan của riêng tôi mà thôi. Có thể quý vị không đồng ý hết, nhưng nếu rút tỉa được ít nhiều ý kiến xây dựng thì "cũng tốt thôi".
NHỮNG "BỆNH" CÓ THỂ DO "VIỆN DƯỠNG LÃO" GÂY RA:
1- Lo lắng (anxiety):
Trong tháng 9/2011 những nhà nghiên cứu hỏi ý kiến của 378 bệnh nhân trên 60 tuổi nằm "Viện Dưỡng Lão" tại thành phố Rochester, New York. Kết qủa là có trên 27.3% trả lời là họ bị bệnh lo lắng, từ vừa đến nặng. Nếu không được chữa trị sẽ đưa đến bệnh trầm cảm (depression). Nên nhớ là 378 bệnh nhân này là người Mỹ chính cống, sinh ra và lớn lên tại Mỹ. Chúng ta hãy tưởng tượng người Việt mình không biết rành tiếng Anh, không hợp phong tục, tập quán thì sự khó khăn sẽ nhiều như thế nào! Còn một vấn đề nữa là thức ăn, chúng ta quen "nước mắm, thịt kho"..., làm sao mà có thể nuốt hamburger, sandwich… ngày này qua ngày khác! Các vấn đề này càng làm bệnh lo lắng, trầm cảm nặng thêm!
2- Phản ứng của thuốc (adverse drug reactions):
Trong tháng 1/2012 ngưòi ta theo dõi các bệnh nhân tại VDL, kết qủa là ít nhất 40% các bệnh nhân dùng trên 9 loại thuốc khác nhau. Uống càng nhiều thuốc thì phản ứng càng nhiều. Có ba loại phản ứng khác nhau:
a. Phản ứng phụ (side effects): thí dụ như uống aspirin làm bao tử khó chịu, thuốc cao máu làm táo bón... Loại này thường xảy ra, không cần phải ngưng thuốc.
b. Drug interference: (tạm dịch là thuốc đối tác với nhau): có nhiều loại thuốc uống chung với nhau sẽ làm tăng hoặc giảm sức tác dụng. Thí dụ thuốc loãng máu coumadin mà uống chung với thuốc tim như amiodarone sẽ làm dễ chảy máu. Có những thức ăn hay nước uống dùng chung với thuốc cũng ảnh hưởng đến thuốc. Thí dụ uống nước bưởi hay nho với một vài loại thuốc cũng sẽ tăng sức tác dụng của thuốc, dễ gây ngộ độc.
c. Dị ứng với thuốc (allergic reaction): Loại này nguy hiểm hơn, thường làm da nổi mề đay, đỏ, ngứa. Nếu nặng thì có thể chết được như phản ứng với penicillin chẳng hạn. Nếu bị dị ứng thì phải ngưng thuốc ngay.
3- Ngã té (fall):
Người già rất dễ bị té ngã gây nên nhiều biến chứng quan trọng như chảy máu trong đầu (intracranial bleeding), gãy xương (như gãy cổ xương đùi, tay...). Khi già quá hoặc có những bệnh ảnh hưởng đến sự di chuyển, không còn đi lại vững vàng, nhanh nhẹn như lúc trẻ nên dễ vấp, té ngã.
4- Da bị lở loét (decubitus ulcers):
Những người bị liệt giường, không đủ sức để tự mình xoay trở trên giường, rất dễ bị lở loét da gây nên nhiều biến chứng tai hại.
5- Nhiễm trùng (infection): như sưng phổi, nhiễm trùng đường tiểu... nhất là những người cần phải dùng máy móc như máy thở (respirator), ống thông tiểu (Folley catheter)…
6- Thiếu dinh dưỡng, thiếu nước (malnutrition, dehydration): Ở các cụ già thì trung tâm khát (thirst center) trong não không còn nhạy cảm nữa, nên nhiều khi cơ thể cần nước mà không thấy khát không uống nên bị thiếu nước. Cái cảm giác "ngon miệng (appetite) cũng giảm đi nên không muốn ăn nhiều gây nên tình trạng thiếu dinh dưỡng.
VẬY CÓ NÊN VÀO VDL KHÔNG?
Việc này thì tùy trường hợp. Theo tôi:
1- Nếu còn có thể ở nhà được mà vẫn an toàn thì ở nhà tốt hơn. Nếu tài chánh cho phép, thì dù mình không đủ khả năng lo cho mình, mình vẫn có thể mướn người "bán thời gian" (part time) đến lo cho mình vài giờ mỗi ngày, giúp ăn uống, tắm rửa, dọn dẹp trong nhà, thuốc men, chở đi bác sĩ...
1- Nếu còn có thể ở nhà được mà vẫn an toàn thì ở nhà tốt hơn. Nếu tài chánh cho phép, thì dù mình không đủ khả năng lo cho mình, mình vẫn có thể mướn người "bán thời gian" (part time) đến lo cho mình vài giờ mỗi ngày, giúp ăn uống, tắm rửa, dọn dẹp trong nhà, thuốc men, chở đi bác sĩ...
2- Nếu không thể ở nhà được, mà tài chánh cho phép thì có thể ở những assisted living facilities. Ở đây thường họ chỉ nhận tiền (personal funds) chứ không nhận medicare & medicaid. Tại đây thì sự săn sóc sẽ tốt hơn.
3- Group homes (nhà tư): Có những người nhận săn sóc cho chừng 4-6 người mỗi nhà. Họ cũng lo việc ăn uống, chỗ ở, thuốc men, chở đi bác sĩ...Thường thì rẻ hơn tùy từng group.
4- Nếu "chẳng đặng đừng" phải vào "Viện Dưỡng Lão" thì phải làm sao để có được sự săn sóc "tốt nhất"?
a. Làm sao để lựa chọn "Viện Dưỡng Lão":
* Vào internet để xem ranking của "Viện Dưỡng Lão" (tương tự như các tiệm ăn có xếp loại A, B, C...)
* Mỗi "Viện Dưỡng Lão" đều phải có cuốn sổ phúc trình về các cuộc thanh tra (survey) do bộ y tế làm hàng năm. Trong đó bộ y tế sẽ nêu lên những khuyết điểm mà họ đã tìm thấy. Cuốn sổ này được để ở khu công cộng (public area) trong khuôn viên của "Viện Dưỡng Lão". Hỏi receptionist thì họ sẽ chỉ cho.
* Hỏi ý kiến thân nhân những người có thân nhân đang nằm tại đó.
* Quan sát bên trong và ngoài của "Viện Dưỡng Lão": xem có sạch sẽ, không mùi hôi, nước tiểu. Theo dõi cách đối xử, săn sóc của nhân viên với bệnh nhân.
* Nếu có thể thì tìm một "Viện Dưỡng Lão" có nhiều người Việt đang ở để có nhân viên nói tiếng Việt, có thức ăn Việt, có chương trình giải trí theo kiểu Việt.
b. Nếu đã quyết định chọn "Viện Dưỡng Lão" cho người thân rồi thì phải làm gì sau đó?
* Chuẩn bị tư tưởng không những cho bệnh nhân mà còn cho cả chính mình và mọi người trong gia đình để có được sự chấp nhận (acceptance) càng nhiều càng tốt.
* Thăm viếng thường xuyên: Nếu nhà đông con cháu thì không nên đến thật đông một lần rồi sau đó nhiều ngày không có ai đến. Nếu được, nhất là trong vài tháng đầu, luân phiên nhau tới, mỗi ngày một lần một vài người. Làm lịch trình ai đi thăm ngày nào, giờ nào...
* Nên làm một cuốn sổ "thông tin" (communication book) để cạnh giường. Trong cuốn sổ này mỗi khi ai đến thăm thì viết ngày giờ, tên người đến thăm, và nhận xét xem bệnh nhân có vấn đề gì cần lưu ý, giải quyết. Nếu không có vấn đề gì thì cũng nên viết vào là không có hoặc cho nhận xét về vui, buồn, than thở của bệnh nhân...
* Cuối tuần hay ngày lễ: nên có người vào hoặc mang bệnh nhân về nhà nửa buổi để được sống với không khí gia đình dù ngắn ngủi, hay đưa ra khỏi "Viện Dưỡng Lão" để làm đầu, tóc hoặc tới tiệm ăn cho khuây khỏa...
* Nên sắp xếp để bệnh nhân có sách báo, băng nhạc bằng tiếng Việt cho bệnh nhân giải trí.
* Cho dù có những bệnh nhân bị hôn mê bất tỉnh lâu dài, nhưng khi đến thăm hãy cứ thì thầm bên tai họ những lời yêu thương, những kỷ niệm cũ. Nắm tay, xoa đầu để tỏ tình thương yêu. Tuy họ không có thể cảm thấy được 100% nhưng chắc chắn họ vẫn còn một chút nhận thức, làm họ hạnh phúc hơn, mặc dù mình không nhận thấy. Để bên đầu giường những băng nhạc, câu kinh mà khi còn khỏe họ đã thích nghe.
* Một điều chót mà theo kinh nghiệm của tôi, rất có hiệu qủa: đối xử tốt nhưng nghiêm túc với nhân viên của "Viện Dưỡng Lão":
- Đối xử tốt: lịch sự, nhẹ nhàng, không thiếu những lời cám ơn cho những nhân viên phục vụ tốt. Thỉnh thoảng mua một vài món quà nhỏ cho họ (tôi xin nhấn mạnh “nhỏ thôi”– đừng nên coi đây là hối lộ) như đồ ăn, thức uống... để bày tỏ lòng biết ơn của mình. Mình tốt với họ thì họ sẽ quan tâm đến mình nhiều hơn. Người mình vẫn nói: "Có qua có lại mới toại lòng nhau").
Tuy nhiên đối xử tốt không có nghĩa là mình chấp nhận những sai trái của họ. Thí dụ mình đã báo cáo những thay đổi về sức khỏe của bệnh nhân cho họ mà không ai quan tâm giải quyết thì mình phải lịch sự nêu ra liền. Nếu cần thì gặp ngay những người có trách nhiệm như charge nurse, nursing director và ngay cả giám đốc của "Viện Dưỡng Lão" để được giải quyết. Nên nhớ là phải lịch sự, nhã nhặn nhưng cương quyết thì họ sẽ nể phục mình. Tôi đã thấy nhiều trường hợp đạt yêu cầu một cách rất khả quan.
Trên đây là những kinh nghiệm của tôi xin chia sẻ với quý bạn. Dĩ nhiên là không hoàn toàn đầy đủ tất cả những gì quý bạn mong muốn, nhưng hy vọng cũng đáp ứng được phần nào những ưu tư, lo lắng cho người thân của quý bạn.
Bác sĩ Trần Công Bảo
Quỳnh Nga sưu tầm và tổng hợp
Hình ảnh minh họa
Hình ảnh minh họa
(Source Internet)