Thì Thầm Mùa Xuân Lai Châu, Đồng Văn, Mộc Châu
──── ♤ = ❀ ❀ = ♤ ────
Tôi đã đi dọc hết dải chữ S của Việt Nam, qua từng vùng đất khác nhau khám phá cuộc sống của những người dân Việt, tôi lại ngộ ra được nhiều điều mà có lẽ chỉ cắm đầu vào đống sách vở cả đời tôi cũng không cảm hết được. Mỗi nơi tôi đặt dấu chân qua đều để lại trong tôi những ấn tượng, những cảm xúc đặc biệt về một Việt Nam thật đẹp, thật bình yên và cũng thật gần gũi.
Ấy vậy mà càng đi nhiều tôi lại càng nhận ra một điều rằng, dù có khám phá thêm bao điểm đến mới thì trong tôi vẫn luôn chỉ trực trào ham muốn quay về miền đất đó thêm lần nữa, lần nữa. Đó là núi rừng Đông Tây Bắc hoang sơ đầy huyền bí, từng mê hoặc biết bao trái tim mê xê dịch, trong đó … có tôi!
SAPA – lời thì thầm của những đám mây
Mây mù giăng lối Sapa vào sớm bình minh
Không phải là điểm đến đầu tiên của tôi trong chuyến hành trình chinh phục vùng núi Tây Bắc nhưng Sapa lại để lại trong tôi nhiều nỗi nhớ nhất. Ấn tượng của tôi về Sapa có lẽ là “mây”, mảnh đất xinh đẹp này dường như quá ưu ái tôi khi những ngày tôi ở lại đây thì khắp đất trời thiên nhiên Sapa đều bao phủ bởi những đám mây trắng bồng bềnh lững lờ trôi.
Thiên nhiên hùng vĩ của Sapa
Thay vì chọn trung tâm thị trấn có chút xô bồ, tôi chọn cho mình những ngôi nhà sàn mộc mạc cũ kỹ ở bản Tả Phìn có khi là Tả Van để nghỉ lại qua đêm. Chỉ có ở đây tôi mới hiểu hết được cuộc sống của những người dân tộc mộc mạc ấy, nghe họ kể những câu chuyện về làm nương làm rẫy, về những sự tích ngày xửa ngày xưa, uống cùng họ vài chén rượu cần,… Chỉ vậy thôi cũng làm tôi tưởng rằng mình đã trở thành người con của mảnh đất này lúc nào không hay.
Căn bếp giản dị của người dân tộc Sapa
Đứa trẻ dân tộc ngây ngô đáng yêu thế đấy
Tôi vẫn nhớ cái ngày đầu tiên tôi đặt chân đến Hà Giang, sau một ngày hít thở khí trời ở đây thì tôi vội vàng lôi giấy bút ra ghi lại hết tất thảy những cảm xúc của tôi về Hà Giang, vì tôi sợ mình sẽ…quên. Nhưng tôi đã nhầm, làm sao tôi có thể quên một mảnh đất vô cùng đặc biệt như Hà Giang cơ chứ.
Ngoài từ “đặc biệt” ra thì tôi không biết từ nào có thể diễn tả được hết cái hồn, cái đẹp của Hà Giang, vẻ đẹp ấy sẽ đưa bạn đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Lần đầu tôi đến Hà Giang là những ngày đầu tháng 10, tôi thực sự đã lịm tim khi đứng trước những cánh đồng hoa tam giác mạch khổng lồ, một thiên đường có thật nơi hạ giới. Giữa một cao nguyên đá huyền bí, một vẻ đẹp đầy lạnh lùng lại có thể là nơi gieo mầm của những bông hoa tam giác mạch hồng tím mỏng manh mơ màng trong gió. Tôi cứ đứng đó, giữa đất trời thiên nhiên rộng lớn Hà Giang và lặng người trước sự kỳ diệu của thiên nhiên tạo hóa.
Ở Hà Giang, tôi thích lang thang trên những con đường toàn đất đá và sỏi, uốn cong nằm kề bên những ngôi nhà mộc mạc nhuộm màu thời gian. Sáng sớm tôi lại thích dạo quanh những khu chợ phiên hay phố cổ Đồng Văn mua vài thứ linh tinh, nghe những người dân tộc nói chuyện với nhau bằng thứ tiếng mà tôi chẳng hiểu được từ nào.
Thi thoảng tôi lại hì hục mất cả nửa ngày để trèo lên đỉnh Mã Pí Lèng chỉ để ngắm hoàng hôn và hít hà cái không khí trong lành của đất trời Hà Giang.
Hà Giang vẫn luôn nhẹ nhàng bình yên như thế đấy, nhưng lại khiến bao kẻ cuồng chân đến, đi rồi lại đến!
Mộc Châu – nơi tìm thấy bình yên
Đây là mảnh đất đầu tiên của tôi trong hành trình khám phá vùng núi phía Bắc, còn số lần quay lại đây tôi cũng không nhớ rõ, nhưng chắc chắn một điều là chưa có khoảnh khắc nào trong năm ở Mộc Châu mà tôi lại không ở đó.
Mọi người thường biết đến Mộc Châu với mùa hoa mận hoa cải, còn với tôi, mỗi lần quay trở lại Mộc Châu tôi chẳng quan trọng là mùa nào nữa, chỉ là…nhớ thì đi thôi!
Nhiều người nói Mộc Châu giống như bản sao của Hà Giang, của Sapa, nhưng với tôi Mộc Châu vẫn luôn là Mộc Châu không giống bất kỳ điểm đến nào khác. Chỉ ở Mộc Châu mới có những cánh đồng hoa cải trắng trải bạt ngàn từ sườn đồi đến thung lũng khổng lồ đến thế.
Tôi còn bị nghiện mùi lúa chín ở Mộc Châu, đến mùa cải trắng tôi thường lấn lá ở đây thêm chút đợi đến lúc người ta thu hoạch lúa. Tôi lại lang thang ở mấy cánh đồng bậc thang của Mộc Châu xem người dân làm nương rẫy, ngắm nhìn những tấm thảm lấp lánh ánh vàng khổng lồ.
Nhiều lúc tự nhiên tôi lại nhớ da diết những đứa trẻ dân tộc ở Mộc Châu, chúng xúng xính trong những bộ thổ cẩm sặc sỡ, người có chút lấm lem nhưng lúc nào cũng thật đáng yêu.
Nhớ những đồi chè xanh mướt trải dài đến tận chân trời và tôi cũng chưa bao giờ đi được hết mấy đồi chè đấy. Nhớ những làn khói trắng nghi ngút bốc lên từ những mái nhà sàn cũ kỹ,… nhớ nhiều lắm rồi tôi lại xách balo lên và đi!
Cứ như thế, những mảnh đất xinh đẹp của núi rừng Đông Tây Bắc đã không còn là điểm đến nữa, nó giống như một ngôi nhà thứ hai của tôi vậy – đi là để để trở về. Tôi coi mỗi lần đến với vùng đất này giống như một cuộc hẹn hò, giống như cuộc hẹn hò của các đôi trai gái vậy, còn nhớ thì còn thương và còn yêu thì còn đến!