Photo: Dr. Chris Lữ
Kính thưa Bác,
Mục đích con viết thư nầy cho Bác không ngoài mục đích góp ý xây dựng vì con lấy làm tiếc cho trường hợp của Bác nên “thà thắp một ngọn nến nhỏ còn hơn là ngồi mà nguyền rủa bóng tối.”
Trước hết, con xin phép tự giới thiệu đôi dòng về mình: Con qua Mỹ năm 1990 theo diện HO vì bố con là lính Sĩ quan VNCH đi tù cải tạo trên 5 năm. Con qua Mỹ đã trên 20 tuổi, đi học lại và đang hành nghề bác sĩ. Vì trong thời đi học con đã từng là chủ tịch hội Sinh Viên VN ở trường con nên con hiểu được sự phức tạp và tế nhị trong quan hệ cộng đồng và xã hội Việt Nam tại xứ người.
Thưa bác Hoàng Kiều,
Vì quê hương con cũng là Hải Lăng, Quảng Trị, nên con có niềm tự hào và hãnh diện khi có những nhân vật xuất thân từ Quảng Trị thành công, thành danh trong nước cũng như ngoài nước. Câu nói đầu tiên con học về chí lập thân ở Mỹ là: “The first million is the hardest” (Kiếm được triệu đầu tiên là khó nhất). Thế mà con đọc trên báo chí biết được bác Hoàng Kiều là một tỷ phú trong số 500 tỷ phú Mỹ và hơn 2000 tỷ phú trên thế giới. Con càng khâm phục và nể nang bác hơn nữa khi đọc về tiểu sử của Bác từ một người tỵ nạn 1975, làm việc kiếm 1 đôla 25 xu mỗi giờ đến khi trở thành một thành viên xuất sắc của hãng Abbott và một nhà kinh doanh trong ngành Huyết Thanh Liệu Pháp, bản lĩnh đứng ra mở công ty Rare Antibody Antigen Supply. Con cũng rất khâm phục khi bác tự nguyện hiến tặng 20% thu nhập cho quỹ từ thiện và năm 2006 xây dựng 5000 căn nhà giúp người Việt Nam nghèo khó.
Hoàng Kiều không còn là tỷ phú năm nay.
Nhưng thưa Bác, ở đời có những khúc quanh không ngờ trước được khi đã được lợi thì đến hồi mua danh. Nhưng “mua danh ba vạn bán danh ba đồng” cũng là lời báo động của những bậc cao nhân trong lịch sử con người. Trường hợp “bán danh” của Bác thì xảy ra càng ngày càng đáng tiếc vì nó xảy ra càng lúc càng tệ hại và trầm trọng bởi vì Bác đã có một sự nhầm lẫn quá lớn giữa những giá trị không có chung mẫu số. Cụ thể như phương pháp sản xuất, tiếp thị, cân đo đong đếm... trong thương mãi không thể áp dụng trong nghệ thuật. Hay những giá trị nghệ thuật không thể đem ra làm phương tiện cho sinh hoạt tâm lý và xã hội.
Con bắt đầu ngỡ ngàng về Bác khi ở vào lứa tuổi “thất thập cổ lai hy” thì bác “mua danh” từ tiền qua gái. Những hình ảnh chân dài Trương Tử Lâm chân dài, nữ hoàng đồ lót Ngọc Trinh... đã giúp Bác “bán danh” còn rẻ mạt hơn “3 đồng”. Không biết các anh chị con cái của Bác có lời khuyên can nào và có thất vọng điếng người như hàng tuổi trẻ Việt Nam chúng con từ thất vọng đến xem thường và bên lề khinh miệt nhân cách xuống cấp của Bác như chúng con không?
Vì vẫn nể nang một “self-made billionaire” như Bác, nên con vẫn chống chế đứng về phía Bác về cái gọi là “Nghề chơi cũng lắm công phu” trong sinh hoạt tình ái của Bác. Chỉ một điều hơi lạ là trong khi những người nổi tiếng như Bill Clinton, Donald Trump... cố dấu chuyện trăng hoa để còn tìm đường thăng tiến thì Bác Hoàng Kiếu ta lại dùng cái trăng hoa xuống cấp của mình như một “bước thang danh vọng” để bước lên sau váy áo của các cô gái đẹp nhưng tai tiếng như dịch tả rồi! Chẳng lẽ nào trong thương trường Bác bản lĩnh chừng nào thì trong sinh hoạt văn hoá xã hội Bác lại khờ khạo vụng về chừng ấy vậy sao?!
Nếu Bác tinh ý một chút sẽ nghe đâu đó đồng bào và đồng hương của Bác nói một cách hãnh diện “Tỷ phú Hoàng Kiều” lúc đầu, rồi từ từ gọi là “trọc phú Hoàng Kiều” và lời xưng danh thậm tệ gần đây nhất là “thằng vô học”, “tên bán máu Hoàng Kiều”! Làm việc ở xa hoàn toàn trong mội trường người Mỹ, con đã có một phản ứng tâm lý bất mãn với công luận của cộng đồng người dân Việt mình đã quá khắt khe đối với Bác nên cố gắng xin Vacation về California tìm hiểu thực hư thế nào.
Và lần đầu, con được trực tiếp gặp Bác Hoàng Kiều tại đại nhạc hội “Tạ Tình 6: Tình Hồng Cho Em”, tổ chức tại miền Nam California. Đây quả nhiên là một chương trình “nghệ thuật” được tổ chức rất công phu và sang trọng. Nội dung thì xưa nay ít thấy: Phần đầu là... chửi và phần sau là trình diễn văn nghệ.
Thưa bác Hoàng Kiều,
Thật tình cháu muốn “xâm xoàng” luôn khi trực tiếp chứng kiến Bác xuất hiện trên sân kháu và phát biểu. Dù cố ăn mặc kiểu cách kỳ dị và trang sức tạp pí lù thiếu designer chuyên nghiệp, Bác vẫn không che dấu được hình tướng, phong thái và bản chất của một tay nông dân lên phố quê mùa và kệch cỡm. Sao Bác có tiền rừng bạc bể mà lại chọn người làm đẹp cho Bác tệ thế nhỉ?!
Phần phát biểu “chửi” của Bác thì con xin nói thật, Bác đừng buồn nhé, Bác đã tự hạ thấp Bác xuống ngang tầm với phường “đá cá lăn dưa”. Phương ngôn Tây có câu: “Người có trí tuệ muốn chinh phục quần chúng thì trong một cuộc tranh luận đừng để mình đứng yên mà hạ thấp đối thủ xuống; nhưng để đối thủ đứng yên mà năng mình lên.”
Bác ơi! Đây Bác đã làm ngược lại. Ngôn ngữ tùy hứng của Bác đã làm cho quần chúng quay lưng với Bác. Những kêu gọi và kích động rẻ tiền như: “Hay đúng thì vỗ tay lên, vỗ to nữa lên!” Hoặc là những tiếng dẫn nối quá thiếu văn hóa ứng xử như: “Hiểu chưa? Biết chưa?...”
Thưa Bác Hoàng Kiều, Bác xem 3000 người khán giả trước mặt Bác trong sân khấu là ai? Có người là Thầy của Bác, có người là bạn Bác, có người là đối thủ của Bác nhưng Bác đã xem tất cả ba nghìn khán giả như hàng con cái, kẻ ăn người ở trong nhà của Bác nên Bác đã nói với đại chúng bằng một tuồng ngôn ngữ tùy tiện và thô thiển. Tất nhiên, phản ứng tâm lý của khán giả đối với Bác là “ngưu đối ngưu, mã đối mã” với Bác mà thôi. Thật tình con không dám lập lại những tiếng phản ứng và chửi thề đáp trả quá xúc phạm và còn tệ hơn cách nói của Bác nữa. Nhưng Bác phải hiểu là quần chúng Việt Nam đã trải qua bao nhiêu đau khổ và kinh nghiệm xương máu về chính trị, kinh tế, xã hội từ thời 1975 đến hôm nay nên họ không còn là khối người thụ động, vô danh như trong cái đánh giá phiến diện và non kém của Bác đâu Bác Hoàng Kiều ạ.
Con và một số bạn bè đã bỏ ra về ngay sau khi Bác phát biểu mà lòng buồn rười rượi và thất vọng quá chừng. Bác đã làm nhiễm độc phần trình diễn văn nghệ. “Thương nhau như thế bằng mười phụ nhau” đấy bác ạ. Nếu vong hồn của Nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ cùng về dự với Bác chắc ông cũng bỏ rạp hát ra quán cà phê ngồi với tụi con thôi.
Về phương diện chính trị, Bác đã đem cái nghệ thuật cò kè mua bán (The art of dealing) trong kinh tế để thuyết phục chính trị nên hoàn toàn phản tác dụng.Kẻ thù Bác không phục Bác đã đành nhưng quần chúng đứng giữa hay người có cảm tình với Bác (như con đây) cũng muốn xa lánh Bác vì Bác “đấu tranh chính trị” mà xuống chiêu như đánh Golf hay thọc Bida: Hấp tấp, nông cạn, ưa chi nói nấy như con nít chơi ném đá ngoài đường.
Nếu Bác có nhu cầu xây dựng một “Brand name” trong sinh hoạt cộng đồng với hằng triệu người Việt Nam thì Bác nên bỏ ngay “cái Tôi” ngớ ngẩn của Bác đi thôi. Dẫu là đùa hay thật thì kiểu nói “thành phố Hoàng Kiều’ cũng đã đủ lố bịch và nhận sự xỉa xói của thiên hạ rồi. Bác coi có cả 400 nhà sản xuất rượu vang (Winery) ở Napa và hơn 600 cơ sở sản xuất Winery ở Sonoma County hơn cả trăm năm nay, đã có nhà sản xuất nào để hình của chủ nhân lên nhãn hiệu chai rượu chưa, nay bỗng dung Bác vào mở cái “Kieu Hoang Winery” là bác lên hình trên chai rồi. Như thế có quá trẻ con không thưa Bác?
Thưa Bác Hoàng Kiều, câu chuyện dài ngớ ngẩn của Bác cháu mình sẽ chẳng đến đâu nếu người nói và người nghe không cùng tần số và năng lượng (energy). Tuy nhiên khi con viết cho Bác và đại chúng những dòng nầy thì con cũng chỉ có một hy vọng nhỏ rằng: Tiền bạc tỷ của bác thì bác giữ, con cũng như hàng triệu người Việt tha hương không ai cần vì thiếu mà cũng chẳng ai muốn vì sẽ nương tựa một xu trong nguồn tiền bạc tỷ của Bác cả. Bác chỉ có thể đem tiền nói với kẻ tay chân của Bác mà thôi. Nên mọi sự đối thoại trong Cộng Đồng người Việt cần công bằng và tôn trọng lẫn nhau.
Với tuổi 77, Bác cũng như thế hệ bố con là chỉ dám nghĩ đến những gì trong giới hạn thời gian tính trên đầu ngón tay thôi. Bởi vậy, với tinh thần đồng hương Quảng Trị và hy vọng chưa tắt hẳn về thanh danh của một nhân vật giàu nhất Quảng Trị trong mọi thời đại như bác Hoàng Kiều, con xin góp ý với Bác rằng, tuy Bác không còn đủ thời gian để bắt đầu một cuộc đời mới khác nhưng hy vọng là còn đủ thời gian để xây dựng một tỷ phú Hoàng Kiều có thanh danh trong lòng người và sử sách, “hùm chết để da, người ta chết để tiếng”. Nếu không làm được nhà cự phú, phú ông, đại phú gia Hoàng Kiều cho tuổi trẻ chúng con thơm lây thì cũng đừng để tên tuổi và sự nghiệp rơi xuống hàng trọc phú.
Kính chúc Bác Hoàng Kiều sức khỏe, trường thọ và an vui.
Kính thư,
Dr. Chris Lữ
Thanh K. Bùi MD - sưu tầm