Truyện Ngắn: Lan huệ sầu ai

Lan huệ sầu ai 

Truyện ngắn của Quý Thể 

 

… Lan huệ sầu ai lan huệ héo

Lan huệ sầu đời trong héo ngoài tươi…( Ca dao)

 

Sau này khi đã biết mọi chuyện Thu mới hiểu vì sao anh chàng Thế, một thanh niên khỏe mạnh,  đẹp trai, độc thân, xưa nay vốn là người được các cô gái mến mộ,  là công chức trong biên chế nhà nước có  vị trí  vững vàng, có nghề nghiệp, có  một căn nhà tuy nhỏ gọn gàng, là tổ ấm lý tưởng cho cặp vợ chồng son. Tại sao đang là một người tốt như thế anh ta lại giở chứng, có nhiều hành động khả nghi về đạo đức. Anh ta cứ lấp ló rình mò sau hè nhà cô Thu, nhất là mỗi lần Thu xách khăn tắm,  cái thau nhựa lớn, áo quần vô phòng tắm xối nước ào ào. Thu ngại lắm, từ trong, qua các khe hở nhìn ra nàng quan sát anh ta rất rõ, thấy anh đứng lại phía sau phòng tắm, nơi có cái vòi nước tắm chảy ra  đi vào vùng đất thấp trồng rau muống của mụ Tôn. Thu cẩn thận coi lại chốt cửa, lấy chiếc khăn lông to móc lên cây đinh che kín những nơi ván hở, Thu vẫn chưa yên tâm. Thu nghe người ta nói bọn đàn ông con trai có cái tật thích dòm trộm. Thu sợ anh chàng hàng xóm nổi chứng tọc mạch này.


Tắm xong nàng vội vàng xô cửa đi ra thấy anh ta khệ nệ xách thùng nước đầy. Thu hỏi, hỏi là hỏi đùa thôi xem anh ta trả lời sao:                          

- Cúp nước hả?

- Nước bên nhà tôi chảy yếu quá…


Thu nín cười, thầm nghĩ anh ta nói láo chẳng biết ngượng. Mấy ngày gần đây nhờ lá đớn của tổ dân phố gởi lên công ty cấp nước, họ đã cho người xuống sửa và nước chảy rất mạnh, lên lầu hai lầu ba dễ dàng. Có đêm nước mạnh quá vỡ ống nước chảy tràn ra đầy đường. Thu đi làm mang guốc cao gót cả tấc phải xắn quần, nhón gót đi qua những nơi nước đọng. Thế mà hắn ta dám nói nước chảy yếu. Thực là anh chàng kì quặc, không hiểu hắn ta muốn giở trò gì?

                                       



Thế vướng vào cái nghiệp mê trồng phong lan từ dịp anh đến thảo cầm viên xem thú. Lần đầu tiên Thế khám phá ra trong sở thú Sài gòn cũng có cái nhà kính  trồng cây cảnh. Theo lời mấy người ở đây thì khu nhà kính đã có từ thời người ta xây  khu chuồng nuôi thú từ thời ông toàn quyền Đông Dương gì đó còn ngự trong dinh Norodom (dinh Thống Nhất bây giờ) nghĩa là đã hơn trăm năm. Trong nhà kính có khu giành trồng phong lan và các giống cây ôn đới. Rất nhiều chậu phong lan được đặt trên bậc xi măng xây trên hồ nước lớn. Tất cả mọi thứ trong khu vườn đều cũ kĩ ẩm ướt và đầy rêu phong. Nơi đây âm u và lúc nào cũng mát rượi. Giữa cái nóng đổ lửa của buổi trưa hè Sài gòn mà đứng đây thấy  như vừa lạc vào khu rừng mưa nhiệt đới. Đây cũng là lần đầu tiên Thế mới có tâm trạng thoải mái,  có thời gian rỗi thưởng thức hương sắc của loài hoa vương giả, và thế là anh đâm mê nó.


Tình yêu cứ thế lớn dần lên, anh quyết trồng lan, chọn hoa lan làm tình yêu, theo anh nghĩ yêu hoa còn đỡ hơn yêu thứ hoa biết nói  mà anh đã có kinh nghiệm đau khổ chết lên chết xuống của thời yêu cô Tuyết. Như tất cả mọi người có học trên đời, việc trước tiên là tìm mua sách nói về phong lan để tạo cho mình chút vốn liếng mà nói chuyện với đồng nghiệp. Càng đọc Thế càng thấy yêu thích loài hoa này, thực  thanh cao, nó không cần đất, chẳng cần phân, chỉ hớp sương gió thôi mà cống hiến cho đời bao đóa hoa hương sắc mặn mà. Anh bắt đầu đi tìm mua hoa, chỉ mấy ngày sau anh đã sưu tầm được một số loài hoa quí, Đồng thời anh cũng tạo cho mình một thế giới màu xanh nho nhỏ bên cạnh của sổ thư phòng. Sách vở bày sao anh làm vậy mà còn làm một cách kỉ càng hơn. Cuộc sống của anh đã đổi khác. Anh sống theo cách mới và một thời khóa biểu mới, buổi sáng dậy sớm chăm sóc cho hoa, buổi tối đi ngủ sớm hơn. Anh thay đổi hàng loạt bạn, lớp bạn cũ dành cho việc nhậu nhẹt thì nay anh đã lặng lẽ giã từ. Thế đã có lớp bạn mới, những người đồng điệu, thường lớn tuổi, thích hoa lá, yêu thiên nhiên, ngồi dưới giàn đàm đạo chuyện hoa, chuyện thế sự, chuyện văn thơ.  Thực là những cuộc gặp mặt thú vị tao nhã thanh cao, khác hẳn cảnh nhậu nhẹt chè chén om sòm trước đây. Nhờ những cuộc trao đổi và sách vở giờ đây từ chỗ mù tịt, i tờ, chẳng biết gì, giờ đây anh đã có thể phân biệt được đâu là nghinh xuân, cách lan, bạch ngọc, nhất điểm…Đâu là hoa nhà, hoa rừng, hoa nội, hoa ngoại, hoa cấy mô…Giờ đây ngoài thời gian ngồi ở cơ quan chán phèo anh giành hết cho lan. Việc công có phần chểnh mảng, ngồi cơ quan chỉ trông cho hết giờ về nhà cùng lan. Có người hăm : Coi chừng cuối năm mất cái tiên tiến! Nghe thế anh chỉ cười, nhủ thầm, tiên tiến sao bằng có được mấy giò phong lan trổ hoa.


Tình yêu thôi thúc tình yêu. Từ ngày biết lan, trồng lan, chăm sóc cho lan thì lan như cô Tuyết năm nọ, bắt đầu hành hạ anh. Càng bị hành hạ anh lại càng yêu loài hoa khó tính này. Chỉ có điều lan anh trồng tốn tiền, tốn công chăm sóc, điều kiện vườn tược không thua sút ai thế mà vườn lan nhà anh vẫn không tốt tươi lên được. Anh không tìm ra nguyên nhân, hỏi thì mỗi người nói một cách. Anh đã đổi giống, đổi nước, đổi phân, đổi cả cách chăm sóc thế mà lan cũng không khá lên được. Thất bại chẳng làm anh nãn, nó còn kích thích anh phải cố gắng hơn. Cho đến một hôm anh nghe ông cụ Luận 89 tuổi, đi đâu cũng khoe có ba đời làm nghề trồng phong lan, dạn dày kinh nghiệm trồng lan cũng chỉ nhờ biết  luận thuyết âm dương. Cụ nói:

- Lan là hoa, nhưng là hoa thuần âm, màu nhạt, màu sắc thường thường nghiêng qua sắc lạnh. Nó ở trong rừng sâu, dưới bóng râm, bên cạnh suối mát, hớp sơn lam chướng khí mà sống.  Nó là giống thuần âm


Thế hỏi:

- Thuần âm là sao ?

- Là không dính một chút dương nào, nó chịu hơi đàn bà con gái…


Thế cho là đúng, người đời thường ví phụ nữ với hoa, phụ nữ là âm, hoa không là âm còn là gì ? Anh nghĩ, âm thịnh dương suy và ngược lại dương thịnh thì âm suy. Phải rồi, mình chủ vườn là đàn ông, bạn bè cũng thuộc hàng đực rựa, thứ thiệt, còn là thứ đực rựa cực dương,  cái gác này xưa nay chưa có cô gái nào dám léo hánh đến, đi ngang qua liếc mắt vô thấy  đã mất hồn, may ra mấy con mụ sồn sồn dạn dày trận mạc năm bảy lửa  mới dám đặt chân vào. Tóm lại chỗ mình ở đây dương thịnh quá âm suy là phải rồi ! Ông cụ nói:

- Ngày xưa vua chúa và những nhà giàu có quyền thế  họ nuôi đầy tớ gái để chăm sóc lan.
Nghĩ ngợi một lúc ông cụ mới bật mí:

- Tốt nhất là tưới cho lan thứ nước mấy người đẹp tắm rửa !


Ông cụ chỉ như thế song biết tìm đâu ra cái thứ nước dặc biệt này? Phải chi ông mách thứ phân vô cơ, hữu cơ, tổng hợp, hay vi sinh gì còn dễ kiếm. Cho đến một hôm Thế thấy cô Thu xách cái gàu nhựa, tay cầm khăn tắm với chai dầu gội đầu hiệu  Sunsilk bồ kết, đi vô phòng tắm khép cửa lại lục đục trong ấy một lúc, nghe tiếng nước ào ào. Nhìn nước thải chảy ra từ cái ống nhựa phía sau buồng tắm  mà…phát thèm! Ôi thứ phân tuyệt diệu trời cho đây rồi !


Và thế là anh ta muốn  xách thùng đi hứng. Nhưng  chẳng biết phải làm thế nào để lấy thứ nước quí báu này ? Không lẽ đặt thẳng" vấn đề" với cô gái xinh đẹp hàng xóm chưa mấy quen biết này? Ai chịu cho, hỏi thế kì cục chết. Thôi chỉ còn có nước liều ! Anh đem thùng ra phía sau nhà tắm hứng.  Trong lúc chờ nước chảy đầy anh nhẫm mấy câu lục bác cho bài thơ hoa. Đến khi đầy thì xách về. Vì thế mà nảy sinh ra sự hiểu lầm đáng tiếc.


Không biết có phải nhờ thứ nước cô Thu hay do sự tình cờ nào  mà vườn lan bỗng chốc tốt tươi khác thường. Anh thầm cảm ơn cụ Luận và nhất là cảm ơn cô Thu, một người có công chỉ dẫn còn người kia đã cung cấp chất kích thích tố tăng trưởng tuyệt vời này. Giờ đây vườn lan xanh mướt và đã bắt đầu nhô lên mấy cái cuốn dài hứa hẹn những chùm hoa tuyệt mỹ.


Xưa nay anh Thế vốn là người ít nói,  ít dám quan hệ với phái đẹp. Không phải anh là hoạn quan hay thái  giám hoặc ghét bỏ phái đẹp gì, chỉ vì anh nhút nhát, lại nghĩ mình còn khó khăn, sự nghiệp chưa có gì nên chẳng  dám đèo bòng. Thế nhưng khổ nổi, cái tính nhút nhát lạnh nhạt ấy lại được cô Thu hiểu theo một khía cạnh  “tích cực” có lợi cho anh. Theo cô Thu anh là người đàn ông  điềm tĩnh, đứng đắng, tự tin, thông minh…toàn là đức tính quí hiếm. Xưa nay côThu vốn không ưa hạng ba hoa khoác lác, xun xoe, nịnh đầm, Cô ta ngấm ngầm để ý đến anh. Song từ khi thấy anh quanh quẩn nơi chỗ tắm, cô có hơi nghi ngờ đến cái tư cách, song cô thấy ngoài việc quanh quẩn ra trước rồi lại ra sau của anh, chưa thấy cử chỉ sàm sỡ nào. Thu lại giải thích cái hiện tượng bất thường ấy theo hướng tốt có lợi cho Thế. Cô nghĩ anh hâm mộ nhan sắc cô mà chưa  dám ngõ lời nên quanh quẩn thế, và cô hứa sẽ tạo điều kiện để anh kết thân.


Một hôm cô mạnh dạn leo lên gác, cô chưa tìm ra được lí do  làm quen thì thấy giàn phong lan xanh tốt cô buột miệng khen, khen lấy lệ khen chơi  chứ chẳng có chủ ý gì:

- Trời ơi vườn lan của anh đẹp quá. Có mấy chùm sắp nở đây nầy.


Thế rất hả dạ, cùng với niềm vui đó anh chẳng suy nghĩ gì, nói ngay:

- Chiều thứ bảy tuần nay mời cô lên đây thưởng thức hoa, dùng trà nói chuyện văn thơ. Có mấy cành phong lan chớm nở, tôi tính đến thứ bảy này chúng sẽ mãn khai…


Thu nhận lời. Còn cả một tuần lễ nữa mới đến ngày hẹn  nhưng đầu óc cô gái rộn ràng bao tính tóan. Tình yêu là thứ công việc không đâu ra đâu nhưng bận rộn suốt ngày. Nàng cứ xoay quanh chuyện tóc tai, phấn son, áo quần, dày dép…Nàng phân vân mãi không biết hôm ấy mặc gì, phấn son ra sao, giày dép thế nào. Xưa nay Thu có quan niệm khá rõ ràng về sắc diện người phụ nữ. Theo nàng thì làn da là cái quan trọng nhất. Muốn có làn da đẹp phải biết giữ gìn. Cách tốt nhất là tránh ánh nắng gay gắt và nhất là tránh các hóa chât có hại da. Thu nghe người ta nói, xà phòng dù là loại nào của hãng xưởng nào cũng làm bằng chất cơ bản là xút ăn da. Đã là xút ăn da thì dứt khoác không bao giờ đụng đến. Vì thế trước đây mỗi khi tắm rửa không bao giờ Thu đụng chạm đến bánh xà phòng. Làm cá xong, rửa tay nàng cũng hết sức cẩn thận, chỉ chạm sơ qua rồi xả nước sạch ngay.


Thế nhưng lần này được anh Thế mời đến dự tiệc thưởng hoa thì sao? Không lẽ tắm suông ? Đây là cuộc hẹn hò đặc biệt, có thể phá lệ. Thu liền ra chợ mua bánh xà phòng loại thơm nhất tốt nhất đắt tiền nhất. Và nàng đã tắm với bánh xà phòng nầy, kì cọ thật kĩ. Lần đó anh Thế nhận được số nước tắm nhiều gấp đôi, anh rất mừng. Anh vui quá nên vô tâm không chú ý đến thùng nước hôm nay có khác những ngày thường, nó nhiều hơn, phảng phất hương thơm và nhất là nước không trong như những lần trước, nó hơi đục. Đem nước về anh vội vàng cho vào bình tưới ngay. Anh tưới gấp đôi ngày thường  thôi thúc cho hoa nở nhanh hơn đẹp hơn để kịp tiếp người đẹp.


Sáng ngày thứ bảy Thế ra phố mua bánh ngọt, trà ngon, anh kê bàn, đặt ghế đãi khách. Cả buổi sáng và buổi trưa anh bận rộn chuẩn bị cho buổi tiệc trà dưới giàn lan. Chuẩn bị xong thì khách khứa cũng vừa tề tựu đến. Giờ đây anh mới nhìn lên giàn. Trời ơi ! Cả giàn lan héo rủ thảm thương! Ôi phải chi cô Thu đừng có quá lo lắng cho bữa tiệc, cứ như thường lệ, không dùng xà phòng tắm thì đã chẳng xảy ra cái cảnh đau lòng " Lan huệ sầu ai lan huệ héo!!!"


Tuy thế câu chuyện lại không kết thúc một cách bi thương. Đây là một câu chuyện tình có hậu kiểu như trai tài gái sắc, qua bao nhiêu sóng gió lại được gặp nhau thành vợ chồng, con cái đầy nhà ăn ở với nhau răng long tóc bạc.

 

Mấy giò phong lan héo rũ nhưng cuộc tình hai người lại thắm tươi!./.

 

Kim Kỳ st

back to top