Bạn ơi, Đêm về, trằn trọc không tìm được giấc ngủ, đó là khoảng thời gian thuận tiện nhất để bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu sự việc xảy ra trong cuộc đời bắt đầu xuất hiện trong đầu như một cuộn phim. Phim càng dài khi tuổi đời càng cao, cái tuổi “thất thập cổ lai hy” đến tự bao giờ nên cũng coi như đã đủ để nhìn lại cuộc đời, phải không bạn. Kỷ niệm thời thơ ấu, thời thiếu nữ, tuổi trung niên… cho đến bây giờ cứ từ từ kéo đến với lối viết thật đặc biệt của bạn, không thể nhầm lẫn với ai được vì trong văn vần có văn xuôi và trong văn xuôi cũng lẩn quất đâu đó hình bóng của văn vần, cả hai hoà quyện với nhau để tạo nên nét đặc trưng, lôi cuốn người đọc.
Bạn nhắc đến khoảng thời gian sống bên cạnh cha mẹ cùng anh chị em làm tôi nhớ lại những lần tới thăm bạn tại đường Trần Hoàng Quân, nhớ đến bác trai, gương mặt hơi khắc khổ nhưng lúc nào cũng có nụ cười, bác gái đúng là mẹ hiền vẻ mặt thật phúc hậu. Cả hai bác đều vui vẻ và niềm nở với bạn của con gái mình dù tôi mới được gặp hai bác lần đầu tiên. Những lần sau đến thăm bạn, tôi không dám làm phiền hai bác đang bận lo việc trong tiệm nên tôi lén đi thẳng ra ngã sau để gặp bạn. Các em của bạn, tôi cũng vẫn còn nhớ tên cũng như nhớ từng khuôn mặt của các em lúc tuổi mười lăm mười sáu. H, em kế của bạn, tôi thường gặp nhiều hơn cả trong trường Gia Long (GL) vì H chỉ học thua bạn và tôi một vài lớp, L là bạn của CK, vẫn nghe CK nhắc đến và cuối cùng là cô em út xinh nhất nhà của bạn. Mới đó mà thoáng chốc đã nửa thế kỷ, bao nhiêu biến chuyển, bao nhiêu đổi thay, mỗi người một nơi, mỗi người một số phận, tuy nhiên cũng phải cám ơn trời đã cho chúng ta tìm lại được nhau, nối lại tình bạn để hôm nay ngồi viết ít hàng chia sẻ và cảm thông với bạn trong những đoản khúc về đêm. (LTHK)
Đêm
Đêm khuya lỡ giấc, qua khung cửa. Ánh đèn đường soi con phố nằm im vắng, thấy rõ những cánh hoa tuyết mỏng manh đang khiêu vũ cùng gió… Đêm hiu hắt, đêm yên tĩnh, đêm khuya mênh mông lòng vũ trụ, chở về cơn gió lạnh đông. Đêm là khoảng thời gian ta nhìn thấy…Thoáng qua đời những giây phút chạnh lòng. Thấy buồn vui của chính mình. Thấy những mảnh đời lênh đênh dòng số phận
1- Đêm nhớ.
Đêm nhớ mẹ, cha, nhớ căn nhà cũ ở quê nhà. Đêm khuya lẻ loi thời tuổi mười tám, những đêm học bài thi mệt mỏi, lên sân thượng tìm chút gió, nhìn sao khuya lấp lánh tôi lẩm nhẩm hát một mình.
“Nhìn sao, thề rằng yêu mãi người ơi. Dù nhiều ngang trái trong đời, dù cho ngàn sao đổi ngôi” *
Con đường mang tên An Bình đã cho tôi bình an ngày mới lớn, nằm im lặng trong đêm. Hàng đèn đường vàng nhạt yếu ớt. Phía xa, bên phải là nhà hàng Đồng Khánh đèn bảng hiệu xanh màu chớp tắt trong bóng đêm. Bên trái, kéo dài đến Bến Hàm Tử chìm trong bóng tối. Dù có nhiều nhà, nhưng căn nhà nầy ba má tôi tự tay xây cất. Tôi còn nhớ, những buổi chiều, sau giờ cửa tiệm đóng cửa, ba tôi đến đây đứng nhìn căn nhà đang xây, với ánh mắt mơ về một tương lai, được sống yên vui, được nhìn con cháu vây quanh, trút bỏ đàng sau những lo toan nhọc nhằn cuộc sống.
Vật liệu xây cất, do chính người lựa chon. Khi đổ móng nhà, tôi còn nhớ ba tôi có nói phải đổ móng cho chắc, sau nầy các con đông, cứ vậy mà mình cơi lầu thêm…để ở. Đó là hai căn nhà. Tầng dưới, một căn dành làm garage, một căn là lối lên lầu, phía sau là nhà bếp rộng có giếng trời dọi xuống sàn nước đem ánh sáng cho cái bếp nầy. Trên lầu vì hai căn nhập một, thênh thang phòng khách, phòng ăn. Bộ sofa, bộ bàn ăn tám chỗ ngồi, bộ ván gõ chân quỳ, bàn thờ tổ tiên nạm xà cừ với bức tranh (hình như là khu rừng với dòng suối) và 2 câu đối “Nền phúc đức tổ tiên truyền để. Đạo hiếu trung con cháu kính thờ.” Ba phòng ngủ, giường nệm đều mới, do ba má tôi chọn và đặt mua trên những tiệm bán bàn ghế ở đường Minh Mạng thuở ấy…Mặt tiền nhà, cầu thang bằng đá mài cẩm thạch. Những vuông cửa sổ, cửa ra vào và cầu thang là những khung sắt hoa văn cầu kỳ…Sân thượng rộng, từ nơi đây, tôi có thể nhìn bao quát một khoảng trời bao la, nhìn trăng mà dệt mộng…Tâm hồn văn chương của tôi đã mọc mầm từ không gian nầy.
Ơi căn nhà mang ước vọng của ba má tôi! Đẹp và hoành tráng trong mắt tôi bấy giờ và mãi mãi. Ngôi nhà hoàn mỹ ấy lâu lâu hiện về trong hồi ức, trong giấc mơ của tôi. Tôi thấy lại hình ảnh ba má tôi hạnh phúc ngồi uống trà, đi khắp nhà săm soi từ chút, với niềm vui trong ánh mắt, vào những ngày cuối tuần.
Như đã nói, đó là ước mơ ngày nào về hưu, ngôi nhà nầy sẽ là nơi ba má tôi muốn nhìn thấy con cháu tụ hợp về những ngày cuối tuần, những ngày lễ tết. Nhưng khi nhà hoàn thành, thì các anh đi du học, gia đình chỉ còn bốn đứa con gái. Công việc làm ăn bận rộn, ba má tôi chưa thể dời về đây ở, lúc nầy chỉ có tôi, Huệ (đứa em kế tôi) về sống nơi đây cùng chị Không, người giúp việc, chạy qua lại giữa 2 nhà…Trong bốn đứa con gái, có lẽ tôi là đứa quậy nhất, hoang dã nhất…Những buổi tiệc sinh nhật vui vẻ, họp bạn náo nhiệt đều được tôi tổ chức nơi đây. Mười tám tuổi thi xong tú tài, tôi đòi học lái xe, xe để trong garage tôi cũng lén lái…đi học hay chở Huệ chạy lòng vòng thành phố về đêm…và còn nhiều chuyện làm phiền lòng ba má tôi không ít (bây giờ xin lỗi ba má có lẽ đã muộn màng)
Cây trúc đào hồng, giàn hoa giấy đỏ, cây chanh sai trái, bụi hoa lài tỏa hương…Tất cả được trồng trong những chậu lớn trên sân thượng, tất cả là nguồn vui của ba tôi…
Tôi hít thở hương đêm nồng nàn. Một ngày mới bắt đầu. Sao mai phương đông vẫn còn lấp lánh đợi vầng dương.
2-Đêm hội ngộ tình yêu
Tiếng cười vỡ ánh trăng, đêm bừng lửa ấm, bàn tay đan, môi cười mắt sáng, ngọt nụ hôn, thời gian ngắn và tình quá rộng.
Biển đêm rì rầm tiếng sóng, bờ cát dài nằm soải mình chờ đón từng cơn sóng đến vỗ về. Ánh sáng bàng bạc dưới trăng mờ tỏ sau làn mây, bao dung cười với đất trời.
Tiếng đàn khuya cung bậc vui buồn, tiếng đàn lay động ánh trăng. Dáng anh…vẫn dáng ngồi quen thuộc, đàn buông tiếng hát, bài dân ca trữ tình
“Thương nhau cởi áo cho nhau. Về nhà dối mẹ qua cầu gió bay”
Tiếng đàn gửi ánh trăng, nhìn trăng, cười…nụ cười mới lớn. Tình yêu vươn tới trăng sao, gửi ước mơ đầu đời vào đêm rằm rạng rỡ.
Bước chân trên cát của tôi và anh, không nhìn rõ trong đêm, nhưng dấu tình yêu từ đôi bàn tay nắm chặt , nụ hôn…nhẹ thôi…như cơn gió, cũng làm cho lòng xao xuyến rưng rưng .
Dấu chân trên cát, sóng biển sẽ xóa đi, cái nắm tay, một ngày rồi sẽ buông lơi, nụ hôn sẽ phai theo cơn gió.
Cuộc đời này vốn dĩ không có gì là vĩnh hằng cả. Lúc nhỏ, trong lưu bút, bạn bè thường viết cho nhau.
“Hoa nở để rồi tàn. Bèo hợp để rồi tan.Trăng tròn để rồi khuyết. Người đời để ly biệt và kỷ niệm để nghìn thu”. Những hình ảnh hoa, bèo, trăng, người và kỷ niệm…Với tôi trăng khuyết rồi sẽ tròn, trăng mờ rồi sẽ tỏ…Cho dù mai nầy, đời chia trăm ngả, nhưng trăng trăm năm vẫn là một vầng trăng. Tôi muốn gửi tình yêu nầy cho vầng trăng giữ hộ.
Lòng người…như sóng đưa gió cuốn, nhưng trăng nơi nào cũng một vầng trăng. Món quà của đất trời dành để, cất giữ cho tôi những mộng ước xanh xao. Có những đêm tôi lắng lòng tìm lại.
3-Đêm chờ.
Đừng luyến tiếc những gì không còn nữa. Đừng quên rằng tất cả cũng duyên sinh. Đã bao ngày tôi tự nhủ mình như vậy. Nhưng trong đêm lại có tiếng thở dài của tôi.
Có ai nghe trong hương đêm lời độc thoại. Nước mắt ngậm ngùi, đau nhói con tim. Đêm của người xa người, buồn tênh, lệ ướt mi chờ đợi. Ước chi là gió bay đến hôn người, ngả đầu vào vai, nói với nhau những lời yêu dấu. Bỏ mặt thế gian. Trong mộng. Hồn mơ giây phút tương phùng. Ngày đoàn viên dù có mong manh như nắng lụa, vẫn là niềm hy vọng duy nhất để đợi chờ nhau.
“Xin đêm yên tĩnh thật đầy.
Cho trăng xô những bóng cây ngã dài.
Và ta nghe bước chân ai
Gõ buồn qua ký ức ngày đã yên”**
Rồi một ngày, như tin vui từ trời cao đưa xuống, anh đã đến, cùng với mùa xuân của đất trời nơi đây…Tôi cảm nhận hạnh phúc đã về với tôi từ cái ôm hội ngộ nơi phi trường khi đón anh, những ngón tay thân quen vuốt lại mái tóc, khẽ lau những giọt nước mắt vơi đầy, nụ cười và lời anh nói, như lời thì thầm của mùa xuân với cuộc đời mới của chúng mình…trong nắng xuân ấm áp quê người.
4- Đêm vợ chồng….
Anh Yêu dấu,
Ru anh sương khói cuộc đời, nâng niu giấc ngủ bên bờ buồn vui. Đời dẫu xôn xao, lòng vẫn chứa chan hạnh phúc…Hạnh phúc như ân sủng của Thượng đế gửi xuống cho mình. Giữa dòng đời, niềm vui thật đơn giản…Nhìn con ngủ say, những khuôn mặt thiên thần, để quên đi nhọc nhằn cơm áo. Cho và nhận ta nương tựa vào nhau…Ngày đi làm về, có mâm cơm đoàn tụ, biết có người thương yêu đang đợi chờ, cùng chia nhau những câu chuyện buồn vui. Ta nhìn đàn con lớn dần…Ta nắm tay nhau vượt khó khăn, đi qua cùng năm tháng.
Đêm thả lòng trong lời tình tự, thêm nụ cười tưới cây đời trổ nhánh, vỗ về những cơn đau. Em thả vào đời nhau chút tình lãng mạn, những khoảnh khắc ngọt ngào, một tình yêu vợ chồng chua ngọt. Suốt một đời xin mãi là chiếc bóng, bên anh, đi cuối bãi đầu ghềnh.
Đường sẽ vui hơn khi hai người cùng bước, hạnh phúc nhọc nhằn có chỗ để chia. Có người đã từng nói:
“Cuộc sống giống như hoa hồng, vẻ đẹp, hạnh phúc đi cùng với gai góc, khổ đau…Nên nhẹ lòng suy nghĩ thì sẽ thấy đời bình an . Mặc kệ dòng đời ngược xuôi, lòng người thay đổi, thì vẫn có một người cho mình dựa vào, cùng mình già đi. Đến tận cuối đời vẫn thương nhau bằng nghĩa tình đẹp nhất.”
5-Nghĩ về con
Cha mẹ yêu con không so đo toan tính, không đong đếm vơi đầy… vì một điều rất giản dị…đó là con. “Một đời cha mẹ nên con. Trăm năm hai chữ vuông tròn ước mơ”.
Tuổi đời con dài ra thì đời sống của mẹ cha ngắn lại. Dù con bao nhiêu tuổi trong lòng cha mẹ con vẫn là đứa bé thơ, vẫn cần tay mẹ cha che chở. Dẫu biết cuộc sống vốn vô thường, nay có mai không, nghĩ đến khi bóng cha mẹ tàn trong chiều tà, con một mình tiếp quãng đi còn lại, lòng quặn đau.
Tuổi trẻ…Bầu trời là giới hạn… Con như những cánh đại bàng, muốn thử sức cùng phong ba. Con bay cao, bay xa. Tìm đến ánh sáng của tương lai.
Tuổi trẻ…lòng các con muốn vươn tới trời cao, muốn vươn tới trăng sao, ước vọng đong đầy trong từng ngày làm việc. Mẹ đứng nhìn trời xanh và âm thầm cầu nguyện . Cuộc đời đâu chỉ màu hồng, con đường không phải lúc nào cũng trải thảm đón ta. Hạnh phúc từ tâm các con, không ai cho mình. Có trải nghiệm gian nan, con mới thấy giá trị của thành công. Có giọt nước mắt con mới thấy giá trị của nụ cười.
Những đêm khuya, nhìn cha con yên giấc, mái tóc bạc phơ, hơi thở nặng nề, khuôn mặt ẩn những vết hằn năm tháng.
Mẹ khẻ khàng mở cửa từng căn phòng các con, ký ức đi cùng qua những đồ vật trong phòng, nơi đây, mẹ chắt lọc những buồn vui…mẹ thấy như tuổi thơ cùng tính cách của từng đứa trở về, như khúc phim quay chậm.
Từ khi các con có nhà riêng, phòng ngủ của mỗi đứa vẫn giữ nguyên, hình ảnh, bằng khen, kỷ niệm của các con mẹ vẫn cẩn thận giữ gìn.
Tạ ơn trên đã tặng cha mẹ món quà tuyệt vời. Đó là ba đứa con với đôi mắt sáng và nụ cười thiên thần, hồn nhiên, những khi đi học về, bên mâm cơm chiều, các con bi bô kể cho mẹ nghe những câu chuyện trong trường, trong lớp. Các con biết thương yêu nhau, lo lắng chăm sóc nhau, giúp nhau trong chuyện học. Có những lúc xuôi ngược dòng đời, đắng cay vì những nghiệt ngã, nhưng cha mẹ vẫn mỉm cười, khi nghĩ về các con, những con chim non chờ mình về bú mớm. Yêu con nhất cũng chỉ là ba mẹ vì đứa con nào cũng do ba mẹ sinh ra.
Mới đây thôi mà các con đã trưởng thành rồi…tốt nghiệp ra trường có việc làm và lập gia đình. Ba mẹ về hưu, giúp các con trông sóc các cháu, nhìn nụ cười, nghe cháu nói mà liên tưởng đế con mình khi xưa . Các con đã lớn…Hình như, cha mẹ chưa hiểu hết về các con. Chỉ mong con, đường đời suông sẻ. Niềm vui của các con được nhân đôi nhưng nỗi buồn của con sẽ nhân gắp ngàn lần trong lòng cha mẹ.
Đêm nay, nghĩ về các con, những hồi ức xưa khi gia đình ta đến đây lập nghiệp. Các con chỉ là những đứa trẻ, bé lắm nhưng các con là sức mạnh, là niềm tin là chỗ dựa tinh thần của ba mẹ… Lời cuối mẹ muốn nhắn nhủ…Hãy cứ đi, dù đường đời khi bằng phẳng nhưng cũng lắm chông gai…Lỡ một mai, đời thiếu vắng cha mẹ, cứ bước tiếp…nắm tay người bạn đời, và tình yêu con cái để vượt qua…Trong đời hãy yêu mình, yêu người. “Sống trên đời không thể nào vạn sự như ý, có khiếm khuyết là lẽ thường tình ở đời, nếu chăm chăm cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn làm cho khổ sở. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với hiện thực thế nào cũng xong.”
6- Đêm của tôi
Lời trùng dương và tiếng sóng lòng tôi hạnh ngộ. Giữa tịnh yên, đêm tĩnh, đêm say. Đêm…tôi bỏ từng dòng cảm xúc, ngậm ngùi trên con chữ, lặng lẽ gửi hương vào đời, biết làm sao, khi đời người vốn một dòng trôi.
Ngày mai, nắng lên, buồn vui theo nhịp sống.
Một mình tôi và bóng in trên tường, lắng đọng .
Tôi nhủ tôi…hãy ngủ. Kéo chăn đắp. Tôi như cái kén, tơ tằm cuộn quanh.
Phạm Thị Trí
Hình : nguồn Net
Bích Chiêu sưu tầm