Truyện ngắn:BÓNG CHIỀU NGHIÊNG
Bóng chiều nghiêng
Bùi Kim Chi
Thời con gái dễ thương xôn xao trở về khi bà bắt gặp lại chiếc nhẫn nạm Ngọc bị rạn nứt làm đôi. Bà đã giữ thật kỹ và nó vẫn còn đây- dấu tích tình cảm của bà.
Tuổi 20 của bà thật đẹp với thời sinh viên. Không gian của Huế với những con đường chiều lãng mạn thấp thoáng những dáng hạc đã làm bà ngậm ngùi. Bà là một trong ngàn cánh hạc đó – con hạc nhỏ có đôi mắt màu hạt dẻ đẹp, thích nhìn. Đó là nhận xét của con trai cùng thời và bà đã vui với nhận xét đó. Quanh bà có nhiều con trai theo đuổi nhưng trái tim bà chưa thật sự yêu ai chỉ dừng ở mức tình bạn. Gái Huế chừng mực, kín đáo. Một buổi chiều, trời thu xứ Huế có lá vàng bay, có mây màu khói hương bàng bạc khắp trời bà đã gặp “ người ấy “. Một cuộc tình đẹp để rồi không có đoạn kết. Văn, tên người yêu của bà, một chàng sinh viên Sư phạm dáng lãng tử, đẹp, da trắng hồng, mắt nâu đã cuốn hút trái tim bà. Cuộc tình bắt đầu từ thư viện Xavier. Văn với dáng vẻ nghệ sĩ đến bàn của Hà và bà. Hà cũng vào đây đọc sách. Ừ. Đưa mắt sang phía bà, Văn hỏi. Ai đây Hà. Hà tủm tỉm cười khi phát hiện ánh mắt đắm đuối của Văn đổ về phía bà. À đây là Hoàng Hạc bạn của Hà đang học Văn Khoa.
... Bà vẫn thường xuyên đến thư viện. Học thì ít mà thả hồn theo mây thì nhiều. Hai đôi mắt đẹp và có hồn đã cùng nhau bắt đầu phát tín hiệu.
Lăng Minh Mạng
Rồi một ngày...
Lăng Minh Mạng là địa điểm mà cả nhóm bạn Sử Địa( Văn Khoa – Sư phạm ) rủ nhau đi picnic. Xe Honda chở nhau đi từng cặp. Con trai chở con gái. Hoàng Hạc có xe nhưng Văn thì không. Văn đề nghị Văn sẽ chở Hoàng Hạc. Một người bạn trong nhóm thấy Văn chưa đi xe bao giờ nên đề nghị một bạn trai khác sẽ chở Hoàng Hạc. Sợ lỡ mất cơ hội Văn đã giành lấy nhiệm vụ chở Hoàng Hạc. Buổi picnic bắt đầu. Mặc dù chưa vững tay lái nhưng Văn vẫn cố làm ra vẻ cứng cỏi, vững vàng trước người đẹp. Hoàng Hạc cảm nhận được tình thế lúc này của Văn và cô nàng thấy “ thương thương “ trong lòng. Trên đường đi Văn và Hoàng Hạc nói chuyện có vẻ tâm đầu ý hợp. Vì say sưa nói chuyện, đường lại đến khúc có dốc cao để lên chiếc cầu gỗ, tay lái của Văn chao đảo thế là Hoàng Hạc ngã xuống đường. Áo thì bị vấy bẩn, vai thì ê ẩm nhưng Hoàng Hạc phải cố gắng gượng đứng dậy vì “ dị “. Văn lo lắng. Hoàng Hạc có đau không. Gương mặt Văn hiền lành, đôi mắt đẹp của Văn làm Hoàng Hạc xúc động. Không, Hạc chỉ đau một tí thôi. Hoàng Hạc e ngại trả lời. ( Người ấy ơi, anh có biết là lúc đó tui đau lắm không ). Đưa tay vuốt lại mái tóc lòa xòa vô trật tư, Hoàng Hạc phát hiện chiếc nhẫn nạm Ngọc bị rạn nứt làm đôi. Một chút tiếc tiếc xen lẫn sợ. Cẩm Thạch bị nứt là không tốt. Hoàng Hạc thoáng nghĩ và đưa mắt nhìn Văn. Điều này Hoàng Hạc vẫn giữ trong lòng không nói với ai kể cả Văn.
Trong buổi sinh hoạt ở lăng Minh Mạng, cả nhóm ngồi lại để ghi cảm xúc của riêng mình lên giấy rồi đọc lên cho các bạn cùng nghe. Mỗi người một cảm xúc riêng, một tâm tình riêng về cuộc sống, về vẻ đẹp của thiên nhiên đang vẽ ra trước mắt; riêng Văn, anh đã mạnh dạn với dáng vẻ rất đàn ông bày tỏ cảm xúc của mình khi gặp Hoàng Hạc bằng một đoạn văn nhẹ nhàng, lãng mạn, dễ thương và …rất hay. Hoàng Hạc xúc động, cúi mặt, hồn dõi theo đoạn văn bay bổng của Văn, lòng rưng rưng. Một kiểu tỏ tình công khai, lãng mạn, dễ thương và “ khôn ngoan “. Mọi người, mỗi người một ý đẹp sau đoạn văn của anh chàng Văn khoa. Cuộc tình của Văn và Hoàng Hạc thăng hoa.
Văn học Đại học Sư phạm, Hoàng Hạc học Văn khoa. Cả hai cùng ban Sử Địa. Có những giờ Địa, hai người được học chung ở Văn Khoa. Hoàng Hạc không có hoa tay để vẽ bản đồ nhưng Văn thì có mà lại vẽ rất đẹp. Thế là Văn giúp Hoàng Hạc. Cô nàng rất ngưỡng mộ. Hai người cùng học, cùng yêu. Nhà Văn ở Đà nẵng. Anh giã từ gia đình ra trọ học ở Huế. Gặp Hoàng Hạc, Văn yêu nàng say đắm. Văn vẫn đến nhà Hoàng Hạc đều đặn giúp Hoàng Hạc trong học tập. Ba Me Hoàng Hạc vẫn lịch sự cho Hoàng Hạc tiếp bạn trai ở nhà trong chừng mực để cùng nhau học tập. Nói là đến nhà nhưng hai người vẫn có những giây phút riêng tư bên ngoài căn nhà vườn yên ắng. Hoàng Hạc yêu Văn vì anh đẹp, hiền lành, ăn nói chừng mực, kín đáo cùng dáng dấp vô cùng nghệ sĩ. Văn yêu Hoàng Hạc vì ở Hoàng Hạc anh tìm thấy một nét Huế trong trắng, chân chất với đôi mắt có hồn rất đẹp và nụ cười thì quá dễ thương. Có những buổi chiều trên con đường Hoàng Hạc ( tên đường do con gái Văn Khoa đặt ), trước Dòng Chúa Cứu Thế, Văn và Hoàng Hạc tay trong tay và bao giờ cũng thế bên Hoàng Hac Văn đều lo lắng. Hoàng Hạc ơi, Văn rất sợ mất Hạc. Hoàng Hạc nhíu mày. Bậy nà, sao lại mất được. Hạc yêu Văn mà. Nhưng … Văn vẫn cứ sợ vì … Hoàng Hạc dễ thương, có đôi mắt đẹp cuốn hút và cũng có nhiều chàng trai đang theo đuổi. (…. . ).
Rạp chiếu bóng LiDo chiều nay thật đông. Chỗ gửi xe quá tải, cả nhóm Hoàng Hạc, Bich Hà, Th, TĐ, Văn, Tùng …phải đến nhà người bà con của Th để gửi xe. Đến nơi, Văn dẫn xe, Hoàng Hạc theo sau. Nhìn dáng của Văn, Hoàng Hạc thương vô cùng. Anh Như, anh của Th, thấy Hoàng Hạc thì nhìn sững. Thế là hình ảnh của Hoàng Hạc đổ vào tim anh. Những ngày sau đó anh Như tìm cách tiếp cận và đến nhà Hoàng Hạc. Anh Như lớn hơn Văn 7, 8 tuổi, đôi mắt cũng có hồn và đẹp ( cả hai người đều có đôi mắt đẹp ), chững chạc, đằm thắm. Anh Như vẫn đến thăm Hoàng Hạc vào mỗi chiều thứ 5 hằng tuần. Hoàng Hạc vẫn lịch sự tiếp anh ( anh bà con của Th ). Có nhiều lúc cả anh Như và Văn gặp nhau ở nhà Hoàng Hạc. Những lúc như thế, Hoàng Hạc vẫn bình thường vì tim Hoàng Hạc đã dành cho Văn rồi. Còn Văn, anh mất bình tĩnh, nóng nảy, gương mặt khó chịu. Hoàng Hạc “ dị “ ghê. Anh Như điềm tĩnh rút lui. Cứ như thế mỗi lần cả hai người gặp nhau ở nhà Hoàng Hạc thì Hạc đều tìm cách bàn giao anh Như lại cho Ba me tiếp.
Hình minh họa
Hoàng Hạc
Bà là con gái nhà lành của Huế. Trong ngôi nhà vườn xinh xắn, cô con gái út Hoàng Hạc hiền lành, nhí nha nhí nhảnh là niềm vui duy nhất của ba mẹ. Hoàng Hạc lớn dần theo năm tháng, càng lớn càng duyên với đôi mắt màu hạt dẻ và nụ cười hiền lành, thánh thiện. Tình yêu đến, Hoàng Hạc càng xinh và yêu đời hơn. Văn và Hoàng Hạc là cặp đôi đẹp. Bạn bè sinh viên ngưỡng mộ. Yêu Văn, Hoàng Hạc luôn nghĩ về anh với cảm xúc yêu đương ngút ngàn hạnh phúc. Có những đêm, trong ngôi nhà vườn đầy hoa lá dưới ánh trăng khuya cô nàng đã âm thầm, lặng lẽ đếm sao và …Văn ơi! Em yêu anh còn hơn thế nữa. Hoàng Hạc cảm nhận được tình yêu sâu sắc và chân thành của Văn. Anh Như đến. Bàng hoàng lẫn ngạc nhiên xen chút bực mình. Hoàng Hạc tìm cách lãng tránh nhưng anh Như là anh bà con của Th mà Th lại đang trọ học ở nhà Hoàng Hạc cho nên cô nàng cảm thấy khó xử. Với tác phong mẫu mực, đằm thắm, điềm đạm ( thầy giáo mà) anh Như đã được lòng ba me của Hoàng Hạc. Anh thường xuyên đến nhà Hoàng Hạc chỉ để “ nhìn em và nói chuyện với ba me em “. Anh người lớn nên có cách “ thu phục tình cảm “ riêng. (Bà Hoàng Hạc cười nhẹ và nụ cười thật hiền hòa, dễ thương dù bà đang ở độ tuổi U70 ). Mối tình của Văn và Hoàng Hạc bắt đầu sóng gió. Hoàng Hạc đã sống trong những chuỗi ngày dài đau khổ. Nét duyên, nét thơ của con gái dần dần phai nhạt vì yêu ( không hiểu Văn có nhận ra không ). Gái Huế thế kỷ trước không thể bước ra khỏi nề nếp, gia phong của gia đình, không thể không nghe lời của cha mẹ nên Hoàng Hạc đành chia tay mối tình đẹp khi anh Như ngỏ ý dạm hỏi và được ba me Hoàng Hạc đồng ý. Đó là những tháng ngày khổ sở nhất của Hoàng Hạc. Văn ơi ! xin lỗi anh.
Chiếc nhẫn nạm Ngọc vẫn còn đây. Tình yêu của Văn vẫn còn đây – lúc này. Lần ấy, mặt Ngọc bị nứt làm đôi trong lần đầu hai người được đi cùng nhau ( Hoàng Hạc bị rơi xuống đường và chiếc nhẫn Ngọc cũng bị nứt hai ), không hiểu có liên quan gì đến cuộc tình vỡ vụn của bà không. Cầm chiếc nhẫn Ngọc trên tay bà trầm ngâm rồi thổn thức. Đã có một thời thiếu nữ dễ thương như thế ! Bên cửa sổ bà Hoàng Hạc đưa mắt nhìn trời, trời vẫn trong, mây vẫn nhởn nhơ bay và “ không bao giờ đứng đợi “. Còn bà Hoàng Hạc, bà đang đợi gì đây khi “ người ấy “ của bà một thuở đã xa, thật xa …Bà Hoàng Hạc buồn xa vắng :
Có những lúc em như trẻ lại, nhìn cây đời khoác áo thời gian. Anh vẫn đó mà sao xa quá để tóc em buồn tuổi đá phai. Tóc em buồn dài theo năm tháng cuốn chặt hồn anh mộng trãi dài. Rồi một chiều thu em xa anh. Lang thang mây tím vắt ngang trời. Giọt buồn, giọt đắng rơi lặng lẽ. Áo thời gian khép kín cây đời. Em đã xa, xa anh mãi mãi. Tuổi đá phai và tóc em buồn ….
BÙI KIM CHI
Hồng Anh st